Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 152: Đứa trẻ khóc bên mộ phần
Cập nhật lúc: 2024-09-21 23:27:27
Lượt xem: 116
Ngày hôm sau, Bách Thủ lại lên núi, hôm nay còn sớm hơn cả hôm qua. Hắn bảo hôm nay nhất định phải săn được thú săn ngon mang về. Tiết trời đã ấm áp nên động vật cũng nhiều, nhưng người đi săn thú cũng không ít, đặc biệt là mấy ngày nay ngoài đồng không bận rộn chuyện gì, mọi người ở nhà đều rảnh rỗi không có việc gì làm bèn lên núi săn bắn, cho nên muốn săn được thứ hiếm lạ cũng không dễ.
Loan Loan cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, chỉ có điều trong đầu nàng vẫn có ấn tượng sâu sắc với con lợn rừng năm ngoái mà Bách Thủ săn được, đáng tiếc lúc đó nhà bọn họ thiếu tiền nên mang đi bán không để lại chút gì cả. Sau đó họ cũng đã đào bẫy rập, nhưng tiếc là không bắt được gì. Thật ra thì nàng rất muốn được nếm thử mùi vị thịt lợn rừng đấy.
Ăn xong không có việc gì làm, nàng lại đeo gùi lên núi cắt rau cho lợn, rau cho lợn sớm tối gì cũng phải cắt, chuyện cây ớt thì hoãn đến chiều vậy. Loan Loan cũng không đi đến chỗ khác mà đi thẳng đến chỗ hôm qua ngồi, chỗ đó nhiều rau nên cắt nhanh hơn. Bình thường mọi người đều có thói quen đến chiều là đi cắt rau cho lợn, nên nàng không nghĩ đến còn có người đến sớm hơn cả mình, lại còn là tiểu nha đầu Dương Uyển kia.
Lúc Loan Loan đi lên Dương Uyển đã lập tức nhìn thấy Loan Loan, bản thân nàng cắt xong nhưng vẫn còn chưa đi, nàng muốn tới giúp một tay nhưng lại hơi do dự, vẫn cứ ngồi đó mãi cho đến khi Loan Loan cắt xong rau. Hôm nay Loan Loan đeo cái gùi thường ngày Bách Thủ vẫn dùng đi cắt rau, lúc bỏ vào gùi Loan Loan còn đè xuống cho chặt, kết quả là lúc đi thì lại vác không nổi, gần giống với tình huống lần đó khi gặp Lý Đại Trí.
Đáng tiếc hiện giờ cũng không phải là ngày mùa bận rộn, hơn nữa bây giờ là buổi sáng, xung quanh đều không có ai, có thể tìm ai giúp đây? Chỗ này trừ nàng ra thì cũng chỉ còn có tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn cả nàng… khi nàng vừa nghĩ như vậy thì quả thật Dương Uyển đã đi tới.
Dương Uyển vẫn luôn đứng cạnh nhìn Loan Loan, nhìn thấy nàng cõng mầy lần cũng không đứng lên được, nên đoán là có quá nhiều rau ở trong gùi.
“Đường tẩu, muội giúp tẩu nha!”
Loan Loan đầu tiên là ngẩn người, nàng thật không quen nghe xưng hô như vậy, sau đó nói: “Gùi rất nặng, chắc muội cũng không đeo nổi, nếu không thì thế này, gùi của muội còn có thể đựng thêm nữa được không? Tẩu chia bớt sang cho muội”.
“Không sao, cứ để muội xem trước đã.” Nói xong Dương Uyển liền đi đến cầm lấy cái gùi nhấc nhấc lên, ước lượng trọng lượng một chút, khi trong lòng tính toán ước lượng xong, sau đó mới nói: “Muội có thể vác được.”
Loan Loan ngẩng người “Muội có thể vác được? Nếu muội không vác được thì đừng miễn cưỡng.” Ta còn không vác được đây này.
Dương Uyển nhìn nàng hé miệng cười cười: “Muội tuy rằng nhỏ tuổi hơn tỷ, nhưng muội lại rất khỏe, nhiều việc nặng trong nhà đều do muội làm cả”.
Mắt Loan Loan nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của nàng ấy, trên bàn tay quả thực có không ít vết chai, nhưng cho dù như thế Loan Loan cũng cảm thấy nàng ấy không khỏe hơn mình.
Dương Uyển đặt gùi của mình xuống, ngồi xổm xuống chỗ Loan Loan vừa mới ngồi, chỉ thấy nàng nhấp môi hô một tiếng, Loan Loan ở phía sau nhẹ nhàng giúp nàng nâng lên, Dương Uyển bắt đầu đeo cái gùi lớn lên. Sau đó Dương Uyển nhìn nàng cười cười nói: “Phiền đường tẩu đeo gùi của muội nhé.”
“Ách…được”. Cô nương này đúng là khỏe thật nha!
Nàng đâu biết rằng Dương Uyển từ khi được sinh ra đến giờ thì sức lực nàng ấy đã lớn hơn các cô nương bình thường rồi. Trước kia mặc dù Loan Loan làm việc hằng ngày, nhưng từ sau khi thân thể này gả đến đây, mỗi ngày chỉ ôm suy nghĩ sống cho qua ngày, mọi việc trong nhà đều do Bách Thủ làm, mà khi đó nàng đã ước gì Bách Thủ nhìn mình không vừa mắt rồi bỏ nàng. Sau khi thân thể này đi, nàng đã xuyên qua, quan hệ với Bách Thủ cũng tốt lên, Bách Thủ lại càng không cho nàng làm việc, nhiều lắm chỉ để nàng dọn dẹp nhà, nấu cơm rửa bát, chỉ có năm nay nàng mới ra đồng làm chút việc đồng áng thôi. Nàng được nuông chiều trong thời gian khoảng gần một năm, có câu nói rất đúng ‘Ba ngày không luyện ngượng tay’ . Quen nhàn hạ rồi, đột nhiên phải làm việc nặng nhọc thì rất khó. Hơn nữa bình thường nàng đều dùng gùi nhỏ của mình.
Thầm kêu mình đúng là không bằng cả đứa bé.
Hai người cùng đi xuống núi không hề ngừng lại, cuối thôn có mấy phụ nhân đang đứng nói chuyện. Họ nhìn thấy hai người đi xuống còn chào hỏi với Loan Loan. Dương Uyển đi phía trước, đầu tiên đem gùi rau để trước cửa nhà Loan Loan, sau đó giúp Loan Loan hạ gùi xuống, rồi không nói câu nào mà rất nhanh vác gùi lên lưng và vội vàng trở về nhà mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-152-dua-tre-khoc-ben-mo-phan.html.]
Hai nhà vốn là láng giềng lân cận, cửa sân bên kia vừa mở ra, đã nghe thấy giọng nói của mẹ Dương Uyển: “Mày đi cắt rau cho lợn ở đâu thế hả? Chẳng lẽ mày ra chợ mua hay sao?”
Giọng Dương Uyển nói quá nhỏ nên nàng cũng không nghe thấy, tiếp theo lại nghe mẹ nàng mắng thêm hai câu thì chợt nghe thấy tiếng Dương Tuấn Kỳ: “Mẹ à, mẹ có thể bớt nói đi vài câu không, bắt đầu từ sáng sớm muội muội cũng chưa được nghỉ tí nào, vừa tranh thủ nghỉ một chút mẹ đã chửi mắng rồi, muội ấy là người chứ không phải là trâu đâu!” Sau đó trong sân cũng không còn tiếng gì nữa.
Loan Loan mở cửa sân ra, dời gùi vào trong, những người vừa rồi vẫn đứng bên cạnh xem, có người thì tới giúp nàng cất gùi vào trong, người kia cười nói: “Sao muội lại mang cái gùi lớn thế này, quá nặng rồi đấy.”
Nàng xấu hổ cười cười: “Vốn ta định trộm lười một chút, lại không nghĩ rước thêm phiền toái nữa.”
“Sao các muội lại đi cùng nhau vậy?” Biết nhà bọn họ với nhà Dương Nghĩa Thiên bất hòa, người nọ thấy thế thuận tiện hiếu kỳ hỏi.
“Nhờ có cô nương ấy giúp ta cõng gùi về, nếu không thì giờ này ta còn đang ở trên núi đấy.” Loan Loan cười nói.
“À” Người nọ nhất thời hiểu ra: “Đúng vậy a, Dương Uyển từ nhỏ đã khỏe hơn người khác một chút rồi.”
Nói thêm vài câu, người nọ lại đi ra ngoài nói chuyện với người khác.
Lúc Loan Loan đi ra ngoài lần nữa thì nghe các nàng đang nói chuyện của Lai Sinh.
“….đã một ngày không ăn cơm rồi, aiz… thật đáng thương”.
“Hôm nay phải đến nhà nào ăn cơm thế?”
“Đến nhà bà mối Vương đấy, bà mối Vương cũng tìm đến tận trưa rồi, nếu không phải cha Nguyên Bảo nhắc nhở, thì ai có thể nghĩ đến thằng bé lại chờ cả ngày ở cạnh mộ chứ?”
“Các tẩu nói xem, tên ngốc này cũng biết đau lòng à….”
Nàng cho rằng có người cả thôn quan tâm, giúp đỡ thì Lai Sinh sẽ không có chuyện gì, nhưng sao tình huống của hắn lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn vậy? Loan Loan không có tâm tư nghe tiếp nữa, nàng đóng cửa đi nhanh về hướng mộ của ông nội Lai Sinh.
Cách thật xa đã thấy mấy người đang đứng bên cạnh mộ phần của ông nội Lai Sinh, còn bên cạnh có một người đang quỳ, đó là Lai Sinh.
Ngày hôm qua đến nhà Nguyên Bảo ăn cơm, cả nhà phải đi tìm hắn, sau đó lại tìm thấy hắn ở nghĩa địa. Sáng hôm nay hắn đến nhà bà mối Vương, cũng không biết là vì chưa từng ăn cơm ở nhà bà mối Vương, hắn không thích, hay là không hợp khẩu vị của hắn, dù sao hắn chỉ mới ăn một miếng bèn bỏ chạy. Sau đó đến trưa cũng không nhìn thấy người đâu, vì sáng hắn chưa ăn gì, nên bà mối Vương tốt bụng làm cơm trưa sớm, nhưng tìm khắp thôn mà cũng không thấy, nên bà đành phải tìm Dương Nghĩa Trí, rồi cuối cùng tìm được hắn ở nghĩa địa. Nhưng mặc kệ ai khuyên hắn hắn cũng không đi, bà mối Vương còn mang cơm tới tận nơi cho nữa.