Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 151
Cập nhật lúc: 2024-09-19 14:07:41
Lượt xem: 120
Hái rau xong, hai người xuống núi về
nhà, Loan Loan đi rửa rau rồi đến nhà bếp nhóm lửa bắt đầu nấu cơm,
Vương Tiểu Thảo tự giác ngồi xuống bên cạnh bếp lò giúp nhóm lửa. Nàng
thấy Loan Loan thoáng cái đã xào xong hai món ăn xong, nàng nghĩ thật
lâu không được ăn bánh mùi vị thơm ngon của Loan Loan rồi thì liền nói:
“Nhị tỷ, muội muốn ăn bánh tỷ làm!”
Loan Loan nhìn nàng một cái: “Trong nhà hết bột mì rồi, để lần sau đi.”
Vương Tiểu Thảo có chút tiếc nuối, vểnh vểnh miệnh lên.
Chờ cơm nấu xong, bày món ăn lên bàn,
hai người liền chuẩn bị ăn cơm, nhưng đúng vào lúc này lại có người gõ
cửa ngoài sân. Loan Loan đi ra khỏi bếp xem, thì ra là mẹ Nguyên Bảo,
nàng nói: “Là chị dâu Thanh Diệp sao?”
Thấy Loan Loan ở nhà bếp, mẹ Nguyên Bảo thở ra một hơi: “Các muội chuẩn bị ăn cơm sao? Lai Sinh có ở đây không?”
Loan Loan sửng sốt nói: “Không có a, hôm nay hắn chưa tới đây.”
“Ai nha, đứa trẻ này lại chạy đi đâu
rồi, đến lúc ăn cơm rồi!” Mẹ Nguyên Bảo lo lắng nói, nhìn bộ dáng dường
như cũng đã đi tìm nhiều chỗ rồi.
“Tẩu đã tìm khắp nơi chưa?” Loan Loan đi đến cửa hỏi.
“Đã tìm rồi, cha của bọn trẻ cũng đã tìm ở ngoài thôn, nhưng không biết hắn đã chạy đi đâu nữa, không nói chuyện với muội nữa, ta về nhà xem hắn đã về chưa…” Vừa nói xong, mẹ Nguyên
Bảo đã vội vã đi.
Loan Loan đứng ở cửa nhíu mày, rốt cuộc
Lai Sinh đã đi đâu? Nàng muốn đi tìm giúp nhưng nghĩ lại, ngộ nhỡ Lai
Sinh lại về nhà nàng thì sao? Xem ra mấy người nhà Nguyên Bảo đều đã ra
ngoài tìm, nàng bèn trở về phòng bếp ngồi bắt đầu ăn cơm.
Ăn xong bữa trưa, Vương Tiểu Thảo liền
trở về nhà, về đến nhà nàng lập tức nói cho cha mẹ mình biết nhà Loan
Loan thật là đẹp, còn lát cả đường đá.
Mà Loan Loan thu dọn nhà bếp xong thì
đeo gùi đi ra cửa, cũng không biết đã tìm được Lai Sinh chưa, nhưng là
nàng phải đi cắt rau cho lợn rồi. Đúng lúc trên đương gặp được người
trong thôn, nàng liền hỏi chuyện, người nọ nói cha của Nguyên Bảo đã tìm được rồi, rồi nàng hỏi người kia tìm được ở đâu thì hắn nói hắn cũng
không biết.
Có điều tìm được là tốt rồi, Loan Loan
đeo gùi yên tâm đi lên núi, trong nhà một chút rau cho lợn cũng đã hết,
hôm nay muốn lười cũng không được nữa. Mảnh đồng cỏ quanh sườn núi kia
có rất nhiều chỗ, lúc này cũng có người đang cắt cỏ.
“Đại thẩm nương, sao lại là thẩm?”
Vừa lên núi nàng dã thấy rõ người đang cắt cỏ là mẹ Trường Thọ.
Mẹ Trường Thọ thấy là Loan Loan thì cũng cười nói: “Nhị muội tử cũng đến cắt rau cho lợn à!”
“Đúng vậy ạ, nhưng không phải bình thường mẹ Kim Đản đi cắt rau cho lợn sao?”
“Hai ngày nay nó thấy khó chịu trong
người, dù sao lão bà tử ta đây cũng không có chuyện gì nên tới đây, ai
đi cắt không phải cũng là cắt cả thôi à”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-151.html.]
“Ha ha, nhìn xem đại thẩm nương người
rất lo lắng cho con dâu nha! Con dâu nhà ai mà không thoải mái thì không phải làm việc đây chứ?” Loan Loan cười nói.
Mẹ Trường Thọ nghe thấy lời này thì
trong lòng bà thật thoải mái a, cười ha ha nhìn nàng: “Cháu đấy, nha đầu này rất biết nói chuyện nha, ta đâu có tốt được như vậy. Ai mà không có lúc đau đầu nóng sốt, vả lại mấy ngày nay nàng quả thực rất nóng nảy.”
Hai người vừa cắt rau vừa nói chuyện,
rau cỏ mọc chỗ này vốn vừa dày vừa tốt, vào mùa đông khi các nơi khác
đều trơ trụi thì bên này vẫn còn một ít rau. Cho nên không tốn mất nhiều thời gian đã cắt được một gùi đầy. Mẹ Trường Thọ đã sớm cắt đầy, nhưng
bà còn giúp nàng cắt thêm.
Hai người đeo gùi bắt đầu đi xuống núi,
thừa địp xung quanh không có người, Loan Loan liền lặng lẽ hỏi bà:
“Chuyện của Thanh Sơn huynh đệ thế nào rồi ạ?”
Vừa nghe đến chuyện này thì những nếp
nhăn trên mặt mẹ Trường Thọ cũng đều cười giãn ra: “Ta đã nhờ người đi
hỏi thăm rồi, cô nương kia diện mạo đoan chính, cũng không có tật xấu
gì. Hơn nữa bà mối Vương cũng đã hỏi thăm hàng xóm, nói là mẹ nàng nhìn
trúng Thanh Sơn nhà chúng ta vì thằng bé trung thực, vả lại còn có tay
nghề đan giỏ tốt nữa”.
Đoán chừng đối phương cũng đã đi nghe
ngóng, biết Vương Thanh Sơn là người trung thực, hơn nữa bện giỏ một vài tháng cũng kiếm được chút tiền, mà người mua cũng nhiều nên mới đồng
ý.”
“Vậy cũng tốt rồi! Phải chúc mừng đại thẩm nương rồi a!”
“Ha ha, cảm ơn nhiều, đến lúc đó các
cháu cũng phải tới nha, cháu và Bách Thủ đã giúp Thanh Sơn nhà ta một
đại ân nha. Mọi thứ chuẩn bị xong hết rồi, cũng đã định ngày, cuối năm
sẽ rước về.”
Loan Loan rất ngoài ý muốn, cả nhà này im hơi lặng tiếng thế mà động tác thật là nhanh a!
Lúc nàng về đến nhà thì Bách Thủ đã trở
lại, nhưng hôm nay vận khí không tốt, chỉ săn được hai con chim lớn, còn Loan Loan ngược lại lại không cảm thấy gì, có được chút xương và thịt
cũng tốt rồi. Sau đó Loan Loan gặp cha Nguyên Bảo, nàng hỏi hắn chuyện
của Lai Sinh, hắn thở dài nói: “Tìm được hắn ở phần mộ ông nội hắn.”
Mấy ngày nay thằng bé này cho đến giờ
chưa từng đề cập qua chuyện có liên quan đến phần mộ mà, sao hôm nay tự
nhiên lại chạy ra nghĩa địa? Cha Nguyên Bảo lắc đầu, bọn họ cũng trăm
mối không có cách giải, đã hỏi Lai Sinh rồi nhưng hắn không chịu nói gì
cả.
Dương Nghĩa Trí cũng mang vẻ mặt buồn
rầu, đứa bé này trừ ngày đầu tiên ăn cơm ở nhà hắn, ngày thứ hai ở nhà
Bách Thủ cũng còn tốt, nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba, mồi lần đến giờ ăn
cơm đều phải tìm khắp thôn! Nhưng thằng bé là một đứa ngốc, ngươi dạy dỗ nó thế nào đây? Cũng không thể tìm người đi theo nó mỗi ngày được a?
Mà bên kia, Loan Loan và Bách Thủ vừa
nói xong chuyện về Lai Sinh, thì Bách Thủ liền nhắc tới chuyện mừng sinh nhật của nàng, nàng không ngờ Bách Thủ vẫn nhớ được sinh nhật của nàng, Loan Loan không trả lời hắn, mà ngược lại hỏi hắn: “Lúc nào thì đến
sinh nhật của chàng vậy?”.
“Cuối năm, vẫn còn sớm lắm”. Bách Thủ cười nói.
“Ta không muốn mừng sinh nhật, chờ đến sinh nhật của chàng, ta cùng mừng sinh nhật với chàng.”
Bách Thủ lập tức nhếch miệng cười, nhẹ
nhàng kéo tay nàng: “Ta cũng không thích mừng sinh nhật, có nàng ở đây
còn hạnh phúc hơn cả mừng sinh nhật!”