Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-09-19 14:07:05
Lượt xem: 125
Loan Loan nhân cơ hội nhìn một chút, gia cảnh nhà Lý Quang Hán cũng bình thường, tuy có bốn gian nhà chính, hai
gian thiên phòng, sân cũng không nhỏ, tường viện xây bằng đá, nhưng
trong phòng lại không có đồ gì cả.
Vương Lí rót nước cho hai người xong, lúc này mới ngồi xuống: “Hai người cũng khát rồi, uống nước đi”.
Bách Thủ bưng chén lên uống một ngụm
lớn, Loan Loan chỉ nhấp miệng, lại thấy trong nhà chỉ có một người, liền hỏi: “Tỷ phu không có nhà ạ?”
“Cha chồng chắc là ra đồng rồi, mẹ chồng và Quang Hán đi chợ còn chưa về”. Dừng lại một chút, lại hỏi bọn họ:
“Bọn muội từ chợ đến đây sao?”
Loan Loan gật đầu: “Muội không gặp họ ở chợ.”
“Không gặp cũng bình thường thôi, có nhiều người như vậy mà.”
Lúc bấy giờ, Loan Loan cũng cùng cười
theo, sau đó Loan Loan lại hỏi nàng, gần đây thân thể thế nào, hai tỷ
muội nói chuyện một lát thì Loan Loan liền cùng Bách Thủ đứng dậy chuẩn
bị ra về.
“A, sao mới tí đã về rồi, ở lại nhà tỷ ăn cơm đã, chẳng mấy khi hai người muội tới đây được một lần”.
“Không được đâu Đại tỷ…”. Sau đó nói ra
tình huống của Lai Sinh: “Muội phải về nấu cơm, tránh cho hắn về thấy
trong nhà không có ai lại chạy mất, đều là người cùng thôn, chăm sóc lẫn nhau cũng là điều nên làm”.
Vương Lí nghe xong cũng có chút đồng
tình, nàng đã từng gặp Lai Sinh, bề ngoài cũng được, nếu chỉ nhìn như
vậy mà hắn không lên tiếng thì rất tốt, nhưng vừa mở miệng nói liền lộ
ra ngay. Vương Lí biết chuyện này rồi nên cũng không tiện ép hai người ở lại nữa, liền đứng dậy tiễn người: “Vậy khi nào bọn muội có thời gian
thì đến chơi một chút, dù sao cũng không xa mà.” Lại nhặt ra năm quả
trứng gà từ trong giỏ, để vào rổ cho nàng “Năm quả trứng này muội giữ
lại cho bản thân ăn, muội hiện giờ cần đang cần bồi bổ cơ thể”.
Loan Loan đẩy trứng gà trở lại: “Tỷ,
trong nhà muội vẫn còn, tỷ giờ mới là cần phải bồi bổ thân thể cho thật
tốt. Bây giờ sáng sớm mỗi ngày muội đều luộc trứng gà ăn, tỷ cũng đừng
hà khắc với bản thân mình quá, lúc cần ăn thì phải ăn.”
Vương Lí sửng sốt, thật hiếm khi thấy
Loan Loan nghĩ thông suốt như vậy, nên cũng không khách khí mà thu lại
rổ trứng: “Vậy lần này tỷ sẽ nhận số trứng này, nhưng lần sau cũng đừng
khách khí với tỷ nữa.”
Loan Loan cười gật đầu đáp ứng.
Sau đó nói tạm biệt với Vương Lí, hai người cùng về Dương gia thôn.
Hai người vừa đi, cha của Lý Quang Hán
từ ngoài đồng trở về. Từ xa đã nhìn thấy hai người từ trong nhà đi ra.
Về nhà lại thấy trên mặt con dâu đầy tươi cười, liền hỏi nàng “Mới vừa
rồi ai đến chơi vậy?”
Vương Lí liền đem rổ trứng gà cho ông
nhìn, cười nói: “Đó là nhị muội cùng nhị muội phu của con. Hai người
cũng thật là khách khí, còn mang cả trứng gà đến nữa.”
Trong đầu cha Lý Quang Hán nhớ lại,
trước đó vài ngày hai vợ chồng nói đi ăn tân gia, hình như đúng là nhà
Nhị muội của Vương Lí, chẳng lẽ lại là hai người này?.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-149.html.]
Hắn cũng không cảm thấy gì cả, rất nhanh đã ném chuyện này ra sau đầu, mắt nhìn trứng gà nói: “Nếu đã nhận trứng gà rồi thì sau này mỗi ngày con luộc một quả mà ăn.”
“Vâng ạ!” Vương Lí lập tức cười đáp lời.
Già trẻ cả nhà, chí ít tỷ tỷ này của nàng còn là một người đáng tin cậy!
Lúc Loan Loan và Bách Thủ về đến nhà thì Lai Sinh còn chưa đến, nàng vào nhà bắt đầu nấu cơm, Bách Thủ trước
tiên đi tìm Lai Sinh, tìm hết một vòng cũng không tìm được, sau đó hắn
lại tự động mà về.
Một tay cầm cái xiên cá, một tay khác xách hai con cá nhỏ.
Thì ra hắn ra sông xiên cá.
Loan Loan cười, nhận cá bỏ vào trong
chậu, nói với hắn: “Lai Sinh, buổi trưa chúng ta đã có đồ ăn rồi, cá để
tối nấu được không?”
“Nhưng mà bây giờ đệ muốn ăn”. Lai Sinh
cong miệng lên, một lát sau hắn đột nhiên lại nói: “Vậy buổi tối chúng
ta lại ăn cá, buổi chiều đệ sẽ đi xiên thêm hai con cá nữa.”
Hai người đứng bên cạnh thần sắc ngây ngẩn.
Lại đi xiên hai con cá nữa là bốn con, hắn vẫn còn lo lắng cho ông nội của hắn!
Buổi chiều hắn quả thật lại chạy đến bờ
sông xiên hai con cá nữa, cứ thế để cho Loan Loan chiên bốn con cá buổi
tối, để lại một con cho ông nội hắn.
Cơm nước xong, hắn tự cầm bát xới một bát cơm, gắp thức ăn, rồi cũng để con cá lên bát.
Loan Loan liền hỏi hắn: “Trưởng thôn không phải đã bảo đệ không cần phải lấy cơm về à, sao đệ còn phần cơm về nữa?”
Lai Sinh cầm bát cơm đi ra ngồi xuống
cạnh mái hiên, đầu tiên là nhìn trái phải rồi nói: Ra ngồi ở đây thật
thoải mái nha.” Sau đó mới nói: “Nếu như ông nội về mà trong nhà không
có cơm ăn thì sao? Đệ phải lấy cơm phần cho ông nội.”
Mặc dù Lai Sinh ngốc nhưng hắn rất có lòng hiếu thảo.
Loan Loan không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn một tay cầm bát cơm, một tay chống
cằm nhìn lên trời. Tối nay chỉ có nửa vầng trăng, không phải rất sáng
nhưng đi trên đường cũng không phải tối tăm lạnh lẽo. Còn có thể nhìn
thấy một hai ngôi sao trên trời. Chẳng biết tại sao, nhìn hắn ngồi một
mình như vậy khiến cho người ta nhìn cảm thấy rất cô đơn, Loan Loan bảo
Bách Thủ đi ra ngồi cùng hắn, thuận tiện khuyên bảo hắn, tốt nhất là
nghĩ cách nào để sau này hắn không phần cơm nữa.
Bách Thủ cũng không phải là người có
nhiều ngôn từ, nàng vửa dọn dẹp bát đũa vừa nhìn hai người ngồi dưới mái hiên nhìn trời, chỉ đành thở dài một tiếng, vì sao lúc này bọn họ thoạt nhìn giống nhau như vậy?
Đợi nàng thu dọn xong nhà bếp, thì Bách Thủ đã đưa Lai Sinh về nhà, hắn để bát cơm kia vào trong tủ bát.
Loan Loan rất tò mò hỏi: “A, hắn hôm nay thế mà không mang cơm về à?”
Trong ngày đầu tiên, mặc kệ Dương Nghĩa Trí có nói như thế nào nhưng hắn cũng cứ giữ cơm lại cả ngày đấy.
“Ta chỉ là nói cho hắn biết, người trên trời rồi thì không cần ăn cơm nữa.”
Ách……..lời này cũng không lừa hắn, người trên thiên đường rồi quả thật không cần ăn cơm.