Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 148: Trên thiên đường con người có ăn cơm hay không?
Cập nhật lúc: 2024-09-19 14:06:54
Lượt xem: 128
[ Thanh minh hiện bao, cốc vũ hiện hoa] Đây là ngạn ngữ nghề nông về cây quýt. Cũng chính là nói đến cốc vũ (một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư), vào khoảng thời gian cuối tháng tư đã nở hoa. Bởi vì khí hậu khác nhau, nên bên này cũng chậm hơn một chút.
Toàn bộ cây quýt của Vương Bảo Sơn trên
núi năm nay đã nở hoa, hắn hết sức hứng khởi đến tìm Bách Thủ. Sáng sớm
Bách Thủ liền theo hắn đi lên núi xem xét, và Loan Loan cũng đi theo
xem.
Vào tháng ba thì cây quýt đã bắt đầu đ.â.m chồi, sau đó ra hoa, đến tháng năm trên cây đã nở đấy hoa trắng. Nếu
phát triển tốt thì đợi thêm một hai tháng nữa, lá cây sẽ chuyển từ màu
xanh nhạt thành màu xanh đậm, trên cây sẽ treo đầy những quả quýt nhỏ
như đầu ngón tay. Theo thời gian trôi qua, màu sắc quả sẽ từ màu xanh
nhạt thành màu xanh sẫm,. Đến mùa thu, quả quýt sẽ chuyển thành màu đỏ
thẫm, thông thường từ tháng chín đến tháng mười một sẽ là mùa quýt chín!
Những năm trước hoa cây ăn quả nở ít,
hơn nữa hoa cũng không được tốt như vậy. Xem ra mùa đông dùng biện pháp
của Bách Thủ đúng là có hiệu quả rồi. Trên mặt Vương Bảo Sơn không giấu
được nụ cười, và Bách Thủ cũng vui mừng thay cho hắn.
Không phải khi hoa nở rồi là hết chuyện, vẫn còn cần phải chú ý nhiều hơn nữa.
“Huynh cần chú ý cắt tỉa những cành quá
dày, khống chế độ cao, giữ gìn hình thái của tán cây. Sau khi quả mẩy,
căn cứ theo tình huống mà tỉa bớt quả đi, mỗi cành giữ hai đến ba quả là được, mà cũng phải chú ý tỉa ngọn đúng lúc, phòng ngừa mọc thêm hoa
quả. Mặt khác cần phải chú ý bón phân, bình thường phải bón đủ phân
trước lúc hoa nở. Bây giờ nhìn hoa nở tốt thế này chứng tỏ huynh làm
bước đó cũng không tệ. Nhưng lúc quả mẩy thì có thể giảm chút phân bón
đi. Một số cành có kết vài quả nhưng còn non đã rụng, đây là biểu hiện
của việc thiếu phân, ta đề nghị huynh có thể dùng một ít xương cá vùi
dưới đất cách gốc cây hai thước (*) là được…..”
(*) thước (Trung Quốc): đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét
Những thứ Bách Thủ giải thích, thế nhưng Loan Loan lại không biêt, Vương Bảo Sơn nghiêm túc nghe, trong lòng
thầm ghi nhớ. Hắn muốn kết hợp những gì Bách Thủ nói cho hắn biết và
kinh nghiệm của bản thân mình, đảm bảo năm nay có thể thu hoạch được quả tốt.
Xem vườn cây ăn quả của Vương Bảo Sơn
xong, Loan Loan bèn theo Bách Thủ xuống núi. Ngay trên Đường vào trong
thôn thì gặp Lai Sinh đang chơi đùa. Nhìn thấy hai người đi tới, dường
như hắn cũng không có ý chào hỏi mà tiếp tục trò chơi của mình.
Bách Thủ liền đi đến bên cạnh hắn hỏi “Lai Sinh đệ ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Lai Sinh cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Lai Sinh, đệ đang chơi cái gì vậy?”. Loan Loan nhìn thấy hắn cầm một nhánh cây ở bên đường đ.â.m đâm, nàng liền hỏi hắn.
“Tẩu không biết đâu”. Lai Sinh vẫn là một bộ dáng rất chín chắn như trước kia, lại còn phất phất tay với nàng.
Kẻ ngốc không hề biết gì cả, ông nội của hắn hôm qua mới hạ táng, cũng không thể nói trạng thái bây giờ của hắn
rốt cuộc là bình thường hay không bình thường nữa. Loan Loan suy nghĩ
một chút liền nói “Lai Sinh, lát nữa chúng ta phải đi lên núi, đệ có
muốn đi cùng không?”.
Lai Sinh lại khoát tay với nàng “Đệ không đi đâu, không thấy ông nội đâu nữa, lát nữa đệ phải về nhà chờ ông nội”.
Loan Loan cùng Bách Thủ đều hơi giật mình!
Đáy lòng bọn họ thấy chua xót nói không
nên lời. Người thân c.h.ế.t mà hắn không đau buồn, không khổ sở, thậm trí
cũng không biết cuối cùng ý nghĩa là thế nào, đây chẳng nhẽ là hạnh phúc trong bất hạnh sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-148-tren-thien-duong-con-nguoi-co-an-com-hay-khong.html.]
Sáng sớm Dương Nghĩa Trí đến gọi hắn về
ăn cơm, cơm nước xong, cuối cùng tự hắn múc một bát cháo mang thẳng về
nhà, hỏi hắn làm gì thì hắn nói: “Ông nội còn chưa ăn cơm, cháu đem về
đặt ở đầu giường cho ông nội, lúc nào ông nội về thì cũng có mà ăn”.
Trong lòng Dương Nghĩa Trí thấy rất khó chịu, nhưng chỉ có thể không ngừng khuyên nhủ và giải thích….
Nhưng giải thích cùng kẻ ngốc thì hắn có hiểu được không?
Ngày hôm nay, người trong thôn thấy hắn
chốc chốc lại chơi trong thôn, rồi chốc chốc lại trở về nhà, cơm nước
xong còn nhớ rõ bưng một bát về. Đến tối hắn phát hiện thức ăn trong ba
cái bát vẫn y nguyên, hắn rất khó hiểu, bèn hỏi Dương Nghĩa Trí: “Trưởng thôn, vì sao ông nội không ăn?”
Cổ họng Dương Nghĩa Trí nghẹn lại, rất
lâu sau trên mặt mới nặn ra được nụ cười nói: “Lai Sinh à, cháu đã quên
lời ta nói rồi sao, ông nội cháu lên trời rồi, ở trên đó có đồ ăn mà”.
Lai Sinh nghiêng đầu nghĩ nửa ngày rồi chỉ vào bầu trời đêm tối như mực, trợn tròn mắt tò mò hỏi ông: “Ông nói là ở trên đó à?”
Dương Nghĩa Trí gật đầu.
Lai Sinh nhìn đông, nhìn tây, sau đó mặt mày tỏ ra khổ sở, sau đó hắn đi vào trong nhà thắp đèn mang ra sân,
ngồi chồm chỗm bên cạnh tò mò nhìn lên bầu trời.
Dương Nghĩa Trí không hiểu, hỏi hắn: “Sao cháu lại mang đèn ra đây?”
“Chiếu sáng a!”. Sau đó chỉ vào một mảnh trời đen kịt nói: “Ông xem trên đó thật tối a, đường cũng không nhìn
thấy, cháu đốt đèn lên thì ông nội có thể nhìn thấy đường về nhà rồi!”
Lúc ấy Dương Nghĩa Trí lập tức im lặng!
Theo như lịch thì ngày thứ hai Lai Sinh
phải đến nhà Bách Thủ ăn cơm, vì sợ tiểu tử kia không biết, nên Bách Thủ đã đi đến nhà Lai Sinh trước, lúc đến đã thấy Lai Sinh đang loay hoay
với ngọn đèn kia ở trong nhà chính, dáng vẻ dường như rất vui vẻ.
Bách Thủ hỏi hắn: “Lai Sinh đệ thế nào rồi?”
Lai Sinh bẹp miệng nói: “Đều do trưởng thôn không tốt, thổi tắt đèn của người ta làm cho ông nội hôm qua lại không về nữa…”
Về sau, Loan Loan biết chuyện bèn nghĩ,
cũng không thể cứ lừa gạt hắn mãi thế được, ngộ nhỡ từ nay về sau ngày
nào hắn đều đợi lão gia tử kia như vậy sao? Nàng mỗi sáng sớm đều nghĩ,
nghĩ cách nói thế nào cho Lai Sinh vượt qua và sớm trở lại cuộc sống
bình thường như trước kia.
Ăn xong điểm tâm, Lai Sinh lại chạy đi.
Loan Loan nhắc hắn buổi trưa nhớ trở về ăn cơm, hắn cũng trả lời rất vui vẻ. Sau đó Loan Loan và Bách Thủ đi chợ. Nàng đã sớm nghĩ đến bớt ra
chút thời gian đến nhà đại tỷ Vương Lí thăm một chút, sau khi đi chợ về, hai người bèn đi đến nhà Vương Lí một chuyến.
Hỏi người trong thôn, biết nàng là muội
muội của Vương Lí, người trong thôn nhiệt tình chỉ đường cho nàng, lúc
đến bên ngoài sân thì cửa đang đóng. Loan Loan gõ cửa, không đầy một lát trong sân truyền đến tiếng bước chân. Người mở cửa đương nhiên là Vương Lí, khi thấy là Loan Loan và Bách Thủ, Vương Lí có chút ngoài ý muốn,
sau đó vội vàng mời bọn họ vào trong nhà ngồi.
Loan Loan mang mười quả trứng gà đưa cho nàng: “Tỷ bây giờ là phụ nữ mang thai nhớ phải bồi bổ nhiều vào.”
Vương Lí quở mắng nàng một cái: “Muội
xem muội kìa, đến chơi là được rồi, lại còn cầm theo cái này làm gì,
muội phu cũng ngồi đi, đừng khách khí!” Sau đó đến nhà bếp rót nước.