Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-09-17 21:27:06
Lượt xem: 148

Nói đến đây nàng đột nhiên ngẩn người,

thấy Loan Loan đang chú ý nghe thì nói tiếp “Cô nương đó năm nay mười

chín, miệng ngọt khéo nói, cũng có tài giỏi, diện mạo cũng đoan chính.

Gia cảnh nhà nàng không tệ, bởi vì trên nàng còn có ca ca, ca ca nàng

trước kia là người trông coi thôn trang cho nhà giàu, kiếm được nhiều

bạc hơn một chút, nhưng năm trước ca ca của nàng đột nhiên trở về, chân

cũng có chút vấn đề. Ta đã lặng lẽ hỏi thăm, người ta nói là Cát Đại này lúc làm việc ở thôn trang bị ngã gãy chân, đã gọi đại phu xem qua và

nghỉ ngơi mấy ngày, vết thương tuy nói là khỏi rồi, nhưng chân lại bị

khập khiễng. Ngươi nói xem, chân bị như thế, không thể làm được một số

việc nữa, chủ nhà đương nhiên sẽ không coi trọng như trước. Bản thân hắn cũng không muốn làm việc ở đó nữa, mà chủ nhà kia là người dễ nói

chuyện, niệm tình vì hắn bị thương nên cho hắn một khoản bạc, cũng xé bỏ khế ước đi rồi cho hắn về quê…”

Loan Loan vừa nghe tim vừa nhảy thùng

thùng, nàng đã nói sao lần trước mẹ Kim Đản nói lại cảm thấy quen như

vậy, thì ra Cát gia này đúng thật là Cát gia kia. Chính là nam nhân mẹ

nàng muốn gả nàng cho hắn.

Nghĩ lại lời của bà mối Vương, cho dù

chân bị gãy, có một số việc không tiện xử lý, nhưng nếu có năng lực thì

cũng không phải nói đi là cho đi được. Vị trí này không được, sẽ luôn có vị trí khác thích hợp. Có điều, đây là vấn đề của Cát Đại, không có

liên quan nhiều đến muội muội của hắn.

Suy nghĩ một chút, nàng liền bảo: “Nghe

đại nương nói như vậy, thì gia cảnh của nàng quả thật không tệ. Có điều

ta cảm thấy gia cảnh nhà này cho dù có tốt đi nữa cũng chỉ là nhà mẹ đẻ, cô nương gả đi rồi, những thứ kia cũng không thể tính là của nàng được. Gia đình nàng sống khá giả, sau này cũng không sợ ca ca nàng vì bạc mà

tìm đến tận cửa xin giúp đỡ..”

Điều sợ nhất chính là thân thích nghèo

khổ đến quấn chặt láy không buông. Mẹ Trường Thọ không khỏi gật đầu,

đúng là nói trúng tâm sự đáy lòng bà rồi

“…Mấu chốt vẫn là phải xem Thanh Sơn

huynh đệ có thích không, hãy còn cả tính tình cô nương này, tính tình

tốt thì chị em dâu mới có thể chung sống hòa hợp được!”

Mẹ Trường Thọ gật đầu lần nữa, nếu lấy

phải người vợ tính tình đanh đá thì chẳng phải khiến cho nàng ngột ngạt

hay sao? Lập tức cảm thấy Loan Loan nói thật là đúng, không khỏi kéo tay nàng nói “Ai, vẫn là Nhị muội suy nghĩ chu đáo.” Trong lòng đáng tiếc

vì sao Loan Loan không phải con dâu bà đây?

Bà mối Vương bên cạnh nghe xong Loan Loan nói chuyện một phen, hai mắt không khỏi nhìn nàng kỹ hơn.

Xem ra cô nương này rất biết nói chuyện, mặc dù có đề cập vòng vo vấn đề của bà, nói đến vài chuyện, nhưng cũng

không nói là cô nương nhà người ta tốt hay không tốt, nghe thế nào cũng

không thể đắc tội người khác, khó trách người ta có thể kiếm được bạc!

Sau đó liền cười nói “Nhị muội nói có lý, điều kiện nhà họ quả thật không tệ, chị dâu cảm thấu thế nào?”

“Đại ca của nàng có chút kỳ lạ, vì sao hơn ba mươi tuổi mà còn chưa thành thân?”

Bà mối Vương cười nói “Sao có thể thế

được chứ, nghe nói trước kia ca ca nàng đã thành thân rồi, hai người

sống không hòa thuận sau đó thì cùng cách. Sau khi thành thân hắn vẫn

luôn làm việc ở thôn trang, cho tới bây giờ cũng không thấy hắn đi qua

nhà vợ lần nào, hơn nữa họ hiếm khi về nhà, cho nên mọi người cũng không biết”.

Mẹ Trường Thọ đã hiểu rõ.

Trong lòng Loan Loan lập tức cảm thấy âm thầm may mắn, may mắn là lúc ấy nàng một mực cự tuyệt mẹ nàng, bên đó

giấu nàng chuyện người này đã từng thành thân. Không biết ban đầu mẹ

nàng có biết chuyện này không. Cả hai đều kết hôn lần hai, khó trách

người ta không chê nàng. Có điều Cát Đại này chưa bao giờ trở về nhà vợ, thật là có chút kỳ quái, nhưng có lẽ nhà gái cũng chỉ nhìn trúng tiền

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-145.html.]

tài của hắn.

Bên kia mẹ Trường Thọ dường như đã nghĩ

kỹ, đối mặt với bà mối Vương nói “Nếu như vậy thì làm phiền Đại muội tử

giúp ta hỏi thăm tính tình cô nương kia một chút, muội biết rõ Thanh Sơn nhà chúng ta là người trung thực, đừng để sau này nó phải quá chịu

thiệt thòi”.

Bà mối Vương lập tức cười gật đầu “Đi đi đi, sao chị dâu lại nói như thế chứ, muội sẽ bớt chút thời gian đi hỏi thăm cho tẩu”.

Sau đó, mẹ Trường Thọ lại nói với nàng

“Nếu hôn sự này của Thanh Sơn mà thành, lúc thành thân các cháu phải đến tham gia náo nhiệt nhé”.

Loan Loan tự nhiên là cười đáp ứng.

Khi về nhà, trước tiên trong lòng nàng

đã hạ quyết tâm không nói chuyện với Bách Thủ, bởi vì không biết Bách

Thủ có biết lần đó về nhà mẹ đẻ đã gặp hai mẹ con Cát Đại hay không,

cũng không biết hắn có biết người gọi là Cát Đại hay không nữa, nàng

cũng không muốn thêm phiền toái, bởi vì một nguyên nhân không rõ ràng có thể làm cho hai vợ chồng bất hòa.

Sau khi về đến nhà, cửa nhà lại đóng,

Loan Loan nhìn xung quanh, Bách Thủ không có nhà, gùi cỏ heo đang ở đây, vậy người đi đâu rồi?

Không đầy một lát, Bách Thủ đã trở lại,

lại thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, trong lòng thình thịch hai cái, lúc

này mới bao lâu đâu mà hắn đã biết rồi? Cũng không đúng, chuyện của

Vương Thanh Sơn vẫn chưa định, chuyện hôm nay chỉ có ba người các nàng

biết, Bách Thủ làm sao có thể biết được. Nghĩ lại thì lại nghĩ, mình

cũng không làm chuyện gì có lỗi với hắn cả, lần trước cũng bị mẹ nàng

gạt thôi.

Nghĩ thông suốt, Loan Loan liền cười nói chuyện với hắn: “Sao vậy? Ta trở về không thấy chàng ở nhà, còn tưởng

là chàng đi cắt cỏ cho heo nữa”.

Bách Thủ ngồi xuống dưới mái hiên, lúc

này mới trầm giọng nói “Ta đến nhà Lai Sinh, mới vừa rồi ông nội Lai

Sinh không thoải mái, thôn trưởng bảo ta đi mời đại phu đến.”

Nghe vậy thần sắc Loan Loan cũng trở nên nghiêm túc, mặc dù nàng không nắm chắc mười phần, nhưng cũng biết được

vài phần tình trạng của ông nội Lai Sinh, đột nhiên phải mời đại phu, e

là tình hình không lạc quan.

“Vậy Đại phu nói như thế nào?”

Bách thủ không nói chuyện, Loan Loan

không biết là hắn không nghe thấy hay hắn đang đắm chìm trong suy nghĩ

của mình, một lúc lâu sau mới nghe hắn nói “Con người thật sự là động

vật yếu ớt, nàng không nhìn thấy đâu, lúc này mới bao nhiêu ngày không

gặp, mà mới vừa rồi ta nhìn thấy lão gia tử, người gầy xọp đến không còn hình dáng gì nữa, lại còn không ngừng ho ra máu…haizz, đại phu nói sợ

rằng không sống được bao lâu nữa”.

Trong lòng Loan Loan rơi lộp bộp.

Nếu lão gia tử mà chết, thì Lai sinh sẽ

thế nào đây? Cho dù mỗi ngày bảo hắn đến nhà nàng ăn, nhưng cũng sẽ có

chỗ nàng và Bách Thủ không thể trông nom hắn chu đáo được, hơn nữa một

tên ngốc ở nhà một mình sẽ thế nào?”

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng hỏi hắn “ Lai Sinh có biết không?”

Bách Thủ bất đắc dĩ thở dài “Hắn có thể biết gì chứ, có nói với hắn, hắn cũng không hiểu”.

Người thân sắp chết, hắn cũng không hiểu, không biết. Đây chính là nỗi xót xa của một kẻ đần sao?

Loading...