Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 119: Sửa nhà

Cập nhật lúc: 2024-09-14 09:57:19
Lượt xem: 135

Sau khi rời khỏi thôn trang, Loan Loan nói muốn đi chợ mua vài món đồ, nên những người khác đi về trước, mẹ Nguyên Bảo đi cùng Loan Loan, đến chợ mua một túi gạo, rồi lại mua một miếng thịt xong mới đi về. Khi hai người về đến thôn thì vẫn chưa đến giờ cơm trưa, bởi vì về nhà Loan Loan còn phải leo một đoạn đường núi, hơi phiền toái, nên mấy ngày nay nàng đi làm việc thì đều mượn bếp nhà Nguyên Bảo làm cơm.

Loan Loan theo mẹ Nguyên Bảo đi thẳng về nhà, bà nội Nguyên Bảo đang hái rau, nhìn thấy hai người về liền nói: “Ơ, sao hôm nay về sớm thế?”

“Vâng, hôm nay chỉ giúp phơi nắng thôi ạ, coi như là xong cả rồi.” Loan Loan cười nói, lấy thịt ra: “Thẩm thẩm, thịt này cháu mua trên đường đi chợ về, bữa cơm trưa nay chúng ta xào thịt này nhé ạ!”

“Ôi, sao cháu lại còn mua thịt nữa, thịt ngày hôm qua lão Trụ Đầu cho ta còn thừa lại một nửa, bữa cơm trưa nay cứ ăn tạm thịt kia đi!” Bà nội Nguyên Bảo vừa nói vừa vào phòng bếp lấy ra một nửa miếng thịt.

Các nàng không chỉ mượn nhà Nguyên Bảo nấu nướng gọi cả đoàn người ăn cơm, dùng đồ nhà bọn họ, còn để cho nhà người ta lấy tiền túi ra giúp mình gọi người đến làm việc, Loan Loan thật không biết nên nói gì cho phải.

Vẫn đưa thịt trên tay cho bà: “Thẩm cầm đi, cắt thêm một chút thịt này cùng xào chung, thức ăn bữa trưa cho bọn họ ăn được nhiều hơn, phần thịt còn dư thì để tối làm tiếp.”

Bà nội Nguyên Bảo cầm thịt, cười ha ha nói: “Được được được, cháu nói thế nào thì thế đó đi!” Sau đó đi vào phòng bếp.

Mẹ Nguyên Bảo nhìn trong nhìn ngoài nhà mà không thấy Nguyên Bảo, nàng nói thầm: “Đứa nhỏ này lại chạy đi đâu gây chuyện rồi?” Rồi nói với Loan Loan “Ta đi tìm xem.” Để gạo trong sân rồi đi ra ngoài.

Loan Loan đi qua bưng gạo vào phòng bếp, bà nội Nguyên Bảo thấy nàng xách túi gạo lớn như vậy đi vào, bà kinh ngạc nói: “Ôi, Nhị muội Tử, cháu đây là đang làm cái gì thế?”

“Đây là gạo hôm nay cháu mua ở chợ, bọn họ làm việc mệt mỏi như vậy nên được ăn no chứ. Cho nên cháu mua nhiều một chút.”

“Gạo trong nhà vẫn còn đủ mà! Đâu có dùng nhiều như vậy, cháu xách chút gạo về đi!”

“Không đâu, thẩm à, người xem mấy ngày nay đều là thẩm giúp cháu nấu cơm chăm sóc mọi người, cháu còn không biết phải cảm ơn thím thế nào nữa, mỗi ngày đều nấu cơm ở nhà thẩm, lại còn dùng cái này dùng cái kia. Cháu và Bách Thủ cũng không biết nói gì cho phải nữa. Nếu thẩm không chịu cầm chút gạo này, thì cháu cũng chỉ có thể tự vào trong bếp nấu thôi!”

Nghe vậy, bà nội Nguyên Bảo cũng không kiên trì nữa, liền nói: “Vậy bữa trưa nay không làm bánh nữa, nấu cơm hết vậy.”

“Vâng ạ, ta làm thôi!”

Loan Loan giúp bà nội Nguyên Bảo cất gạo đi. Loan Loan đi vào sân, ngồi bên cạnh khóm rau và bắt đầu hái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-119-sua-nha.html.]

Mẹ Nguyên Bảo đứng trên đường không thấy con mình, nàng đi tới cuối thôn, Nguyên Bảo và Kim Đản mấy đứa trẻ quả nhiên đang nghịch ngợm trong sân. Đám người Bách Thủ đang vô cùng bận rộn.

Vương Trường Thọ và Vương Bảo Sơn đang giúp lợp mái, và đã lợp được một nửa, còn Cát Sơn cùng ông nội Lai Sinh đang phá tường đất đi, mà Bách Thủ đang cùng với thôn trưởng, còn có cha Nguyên Bảo, cha Thạch Đầu đứng ở sau nhà để nhìn xem nên vòng hậu viện như thế nào, và bao nhiêu!

Dựa theo kế hoạch lúc đầu của Bách Thủ và Loan Loan, là muốn vòng ba gian nhà lớn ở hậu viện, cũng chính là vòng từ nhà Dương Nghĩa Thiên bên kia qua đây thành một hình chữ nhật. Nhưng mà đúng lúc nhà Lý Đại Trí lại ở đằng sau, nếu vòng một cái hậu viện rộng như vậy sẽ chắn mất cửa sân nhà Lý Đại Trí, còn có thể chiếm hơn phân nửa đường đi.

Khỏi cần nghĩ nhiều, mẹ Đại Trí chắc chắn sẽ không đồng ý.

Như vậy thì đành phải vòng ngắn lại một chút, thu nhỏ hậu viện lại vậy.Vì thu nhỏ hậu viện nên chỗ hai bên hông sẽ mở rộng ra thêm. Nhưng Dương Nghĩa Trí nói điều này cũng không được, nhà bọn họ còn cách mép đường một đoạn, ngộ nhỡ sau này nhà ai đó muốn dựng nhà ở đằng sau này, mà Bách Thủ mở rộng hai bên trái phải ra như vậy, chỉ còn một mảnh đất nhỏ như thế chỉ đủ để dựng hai gian chính phòng và thừa ra một khoảng đất trống, nhưng xây ba gian lại không đủ. Mà nghĩ xem nhà ai muốn dựng nhà lại chỉ dựng có hai gian? Dù thế nào cũng phải là ba gian!

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ thể thu nhỏ hậu viện, sân nhỏ bên cạnh mở rộng ra theo như kế hoạch không thay đổi. Nếu thu nhỏ hậu viện, thì việc Loan Loan muốn trồng rau nuôi gà, còn muốn làm cái chuồng heo chỉ sợ cũng có chút xa xôi rồi.

Nhưng hiện tại cũng không có cách nào cả, chỉ có thể làm như vậy!

Mẹ Nguyên Bảo ở đó xem một lúc rồi trở về, vừa đến nhà đã kể chuyện này cho Loan Loan, nàng nói: “. . . . . . hậu viện nhỏ như vậy, thì việc muội muốn dựng chuồng heo, làm chuồng gà, rồi trồng rau chỉ sợ không có cách nào làm được rồi.”

Loan Loan nhíu mày suy nghĩ một chút, nếu như nhà bọn họ muốn dùng hết đất đến méo đường, sau này có người muốn dựng nhà thì trực tiếp xây ở đằng sau đi, nhưng sợ rằng Dương Nghĩa Trí sẽ không đồng ý việc này. Dù sao việc một nhà chiếm một miếng đất lớn như vậy thì làm sao cũng không nói nổi!

Nếu Bách Thủ đã đồng ý thì cũng đành vậy, nàng vẫn phải trồng rau, nhưng lúc đó nghĩ biện pháp khác là được!

Loan Loan ở một bên cắt thịt cắt rau, mẹ Nguyên Bảo ở một bên thổi lửa nấu cơm, bà nội Nguyên Bảo hai ngày này đã mệt mỏi, nên hai người bảo bà đi nghỉ ngơi. Chờ khi cơm chín là phải bắt đầu xào rau rồi.

Mấy ngày trước đây Loan Loan cũng mang chút ít gia vị tới đây, bà nội Nguyên Bảo lúc đầu làm đồ ăn còn dùng một chút, nhưng sau đó lại phát hiện làm ăn không ngon như Loan Loan làm chút nào, nên dứt khóa làm theo biện pháp của mình.

Có điều hôm nay nàng đứng bếp, nhất định phải làm đồ ăn ngon cho mọi người thưởng thức.

Chuẩn bị hai món rau, mẹ Nguyên Bảo đã làm một phần củ cải trắng tự nhà nàng trồng, Loan Loan chuẩn bị xào hai phần thịt, một phần thịt nàng chỉ xào bình thường như mọi người đã ăn trước kia, còn một phần khác nàng chuẩn bị làm bánh xào.

 

Loading...