Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-09-12 16:13:25
Lượt xem: 143
Bách Thủ đã làm cơm xong và đang chờ nàng dưới chân núi như cũ, Loan Loan về đến nhà mới nghe Bách Thủ nói, ngoại trừ Dương Phú Quý, Dương Khai Thạch, Vương Bảo Sơn, hai ông cháu Lai Sinh đến giúp đỡ, còn có Cát Sơn, trưởng thôn, sau này Vương Trường Thọ cũng lại đây, có nhiều người nên hôm nay đã thay xong các xà ngang mục nát. Ngày mai có thể bắt đầu lợp mái được rồi, tường nhà thì vẫn còn chắc chắn. Đợi lợp xong nóc nhà, còn phải đập bỏ tường viện, mở rộng sân nhỏ, và sau đó mới đến cửa sân.
Về phần cửa sân, Loan Loan đã thương lượng với Bách Thủ, cho dù có dùng nhiều bạc một chút, thì nhà bọn họ cũng muốn ra chợ mua loại sơn màu đỏ đất về sơn cửa sân.
Đã để bà nội Nguyên Bảo làm cơm giúp hai ngày, mà người càng nhiều, thì làm cơm cũng sẽ rất mệt. Vì thế, để có thể kịp trở về làm cơm, mà sáng sớm hôm sau Loan Loan đã đến hội hợp với mấy người ở chỗ hẹn ngày hôm qua, tốc độ đi lên thị trấn cũng nhanh hơn hôm qua.
Sau khi đến thôn trang, Dư chưởng quỹ phái tên sai vặt kia mở cửa, mọi người mang toàn bộ thịt xông khói đã ướp ra trước, sau đó lại mang lạp xưởng ra sân treo xong, mới bắt đầu lấy nhánh trúc đã chuẩn bị trước đ.â.m xuyên qua thịt xông khói rồi treo lên trên cây xiên.
Thịt đầy cả sân khiến người nhìn thấy thèm thuồng không thôi, tên sai vặt kia may mắn được ăn một miếng thịt nhỏ lúc Dư chưởng quỹ nếm thử thịt xông khói, đến nay hắn vẫn còn nhớ kỹ hương vị kia, hắn cũng vụng trộm để đầu bếp quán rượu ướp nguyện liệu, nhưng làm thế nào cũng không làm ra được hương vị kia! Bây giờ nhìn thấy từng dãy thịt xông khói, khiến hắn không khỏi âm thầm l.i.ế.m môi.
Sau đó cười ha ha nhìn về phía Loan Loan nói: “Thịt này phải treo một thời gian dài như vậy à? Nhìn thế này khiến cho miệng người ta thèm ăn không thôi!”
Nghe nói thế, trên khuôn mặt mấy người mẹ Nguyên Bảo bên cạnh lộ ra một tia tự đắc vui vẻ, dù thế nào thì với món thịt này bọn họ vẫn có chút công lao, nên được nghe khen ngợi đương nhiên rất vui vẻ. Có điều, Loan Loan vẫn luôn đứng ở một bên không nói, mày có chút nhăn lại. Nàng quanh quẩn mấy vòng các dãy thịt xông khói, đầu mày càng nhíu càng chặt, cuối cùng tên sai vặt kia dường như cũng nhìn ra sắc mặt nàng không đúng nên bèn hỏi : “Có vấn đề gì sao?” .
Loan Loan nhìn hắn một cái nói : “Có vấn đề. Không biết hai đêm nay có người vào trong gian phòng kia không?” . Tay nàng chỉ vào gian phòng để thịt xông khói kia.
Tên sai vặt nói : “Không có, làm sao vậy?”
Loan Loan nhàn nhạt nhìn hắn nói : “Thịt bị thiếu hai miếng!”
Tên sai vặt giật nảy người, vội hỏi : “Ngươi chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên, ngày hôm trước trước khi ướp ta đã đếm đống thịt này có bao nhiêu miếng, khi ướp xong chuyển vào phòng ta cũng đã đếm qua, hôm qua chúng ta không đi vào gian phòng kia, mà bây giờ thịt này lại thiếu mất hai miếng.” Loan Loan nói.
Sắc mặt tên sai vặt biến đổi, nhìn về phía nàng : “Bởi vì hai ngày nay đặt nhiều thịt vào trong đó, nên buổi tối cửa phòng đều được khóa lại.”
Đuôi mày Loan Loan nhướng lên : “Thì ra là đêm hôm trước khóa cửa, chúng ta không có chìa khóa, cho nên hôm qua căn bản chúng ta không thể vào đó. Đã như vậy, làm phiền tiểu ca mời Dư chưởng quỹ lại đây đi.”
Mắt tên sai vặt đảo mấy vòng, rồi hắn xoay người đi ra hậu viện.
Mà mấy người mẹ Nguyên Bảo thế nào cũng không ngờ thịt này vậy mà lại thiếu đi hai miếng. Nhưng cho dù có thiếu thì bọn họ cũng không biết, bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có Loan Loan đếm qua, tất cả mọi người khác chỉ lo cắm đầu làm việc. Bây giờ xảy ra chuyện này, trong lòng mọi người đều có chút buồn bực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-118.html.]
“Nhị muội tử, chuyện này khẳng định không phải do người chúng ta làm đâu.” Bà mối Vương dẫn đầu nói.
“Hắn đều đã đóng kín cửa, sao chúng ta … có thể vào đó được.” Lý Đại thạch cũng ở bên cạnh nói.
Loan Loan nâng tay ra hiệu với hai người bảo bọn họ yên tâm: “Muội biết không phải là người trong thôn chúng ta làm, mặc dù chúng ta có nghèo một chút, nhưng cũng sẽ không làm ra cái chuyện trộm gà trộm chó này.”
Mấy người lập tức gật đầu.
Thời gian đợi Dư chưởng quỹ, tất cả mọi người cũng không nhàn rỗi, Loan Loan để mọi người phân lạp xưởng mắc trên cùng một cái giá, đặt bên trên gỗ bách bắt đầu hun.
Chưa được một lúc, Dư chưởng quỹ đã đến.
Trước tiên Loan Loan kể chuyện lại một lần, cuối cùng nói: “… Cho nên mời Dư chưởng quỹ mau chóng điều tra ra chân tướng, đoàn người chúng tôi trong nhà đều có rất nhiều chuyện phải làm, cha mẹ con cái, còn phải về để kịp làm cơm trưa nữa, tìm được người trộm thì chúng tôi cũng tiện rời khỏi đây.”
Khi vừa nghe tên sai vặt báo lại, Dư chưởng quỹ đã cảm giác không phải do người Loan Loan dẫn đến làm việc này. Trên điểm này, hắn quả thực phải thừa nhận mình không có tâm tư tinh tế như Loan Loan, cơ bản hắn cũng không cho người chú ý xem cuối cùng có bao nhiêu miếng thịt heo, chỉ để người lại trông coi. Bây giờ Loan Loan chủ động cho hắn biết thịt thiếu mất hai miếng, đã chứng mình nàng có thể xác định không phải là người trong thôn làm, phải biết rằng nếu bị bắt được trộm đồ thì khi đến nha môn cũng không dễ sống đâu.
Hơn nữa dựa theo lời Loan Loan thì nàng đã đếm rõ ràng tất cả đống thịt, nhìn tất cả mọi người chuyển thịt vào trong phòng, rồi sau đó mới rời khỏi, sau khi khóa phòng xong thì ngày hôm sau cũng chưa từng mở ra, vậy chỉ thì chỉ có một loại khả năng, chính là do người trong thôn trang làm.
Đối với điểm này, Dư chưởng quỹ rất tức giận, thậm chí còn có người dám thừa dịp có nhiều người mà động tay động chân như thế. Có lẽ không ai ngờ tới Loan Loan còn đếm số lượng thịt tỉ mỉ như vậy, mà nàng không chỉ đếm số lượng thịt, mà ngay cả lạp xưởng nàng cũng thầm đếm.
Mặc kệ ông chủ làm thế nào, nàng chắc chắn phải nhớ kỹ việc này trong lòng, để tránh vạn nhất lúc bị người khác hãm hại thì có chứng cứ tự cứu mình.
Chuyện này nếu muốn điều tra cũng rất dễ, trên thôn trang chỉ có vài người như thế, ai quản lý cái gì hỏi ra sẽ biết ngay. Và không đến một lúc có người báo cáo với Dư chưởng quỹ đã điều tra ra được, quả thực là người trong thôn trang làm, đó là một kẻ gác đêm. Hắn đã thừa dịp trước khi phòng khóa mà lén chạy vào trong phòng lấy trộm hai miếng.
Đã tìm được người trộm khiến mọi người cũng thả lỏng một chút, Dư chưởng quỹ dạy dỗ quản sự thôn trang một trận, rồi xoay người lại chắp tay nói cảm ơn Loan Loan. Loan Loan không nhận lễ của hắn, chỉ nói đây là chuyện nàng phải làm.
Không thể không nói, việc này lại khiến cho ấn tượng của Dư chưởng quỹ với nàng tốt hơn một phần nữa!
Đoàn người hun lạp xưởng lên, Loan Loan báo cho Dư chưởng quỹ biết phải hun thế nào, mỗi ngày mấy lần, xong rồi thì treo ở chỗ thoáng gió là được, tự nàng sẽ tính toán thời gian, đến lúc đó nàng lại đến xem thịt xông khói có được hay chưa.
Bàn giao xong việc này, Dư chưởng quỹ giao phần bạc còn lại cho Loan Loan, nàng cầm bạc xong rồi dẫn người đi khỏi.