Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại Làm Nông - Chương 105: Thời đại người làm như trâu bò

Cập nhật lúc: 2024-09-09 11:34:04
Lượt xem: 145

Đời trước Loan Loan chỉ thấy chứ chưa từng làm việc này, cầm lưỡi hái trong tay cảm thấy không thuận tay một chút nào, tốc độ gặt lúa mạch rất chậm, Bách Thủ ban đầu cũng có chút ngượng tay, nhưng gặt trong chốc lát đã giống như một nông dân thường xuyên gặt lúa mạch rồi.

Hơn nữa hình thức gặt lúc mạch cũng không giống với việc nàng từng thấy ở hiện đại, từ phía trên, chỉ cắt đi bông lúa, chờ sau khi thu hoạch lúa mạch xong, thì lại quay lại cắt thân lúa mạch mang về nhà đốt.

Trình tự làm việc chia làm hai lần như vậy quả thực phiền toái.

Mà lúa mạch thu về phải rải ra phơi một nắng, sau đó dùng cối đá nghiền lúa mạch ra. Vài nơi khác cũng dùng phương pháp đập lúa như của nông thôn ở hiện đại, chỉ cần đập lúa mạch lên trên một tảng đá, nhưng nếu dùng phương pháp đập lúa thì phải cắt từ gốc lúa mạch.

Nhưng mà nhà bọn họ cần dùng rạ lợp nhà, nên nàng lập tức thương lượng với Bách Thủ, trực tiếp dùng phương pháp đập lúa, đập lúa mạch rơi xuống, còn rạ thì trở về thương lượng với ông nội Lai Sinh để bọn họ mua lại, đến khi lợp nhà sẽ dùng.

Đến trưa ruộng lúa mạch lớn rốt cục cũng cắt xong. Ba người bèn ngồi ở trên bờ ruộng, lấy bánh ra, mỗi người rót một chén nước và bắt đầu ăn.

“A, ta đang nhìn thấy giống hai vợ chồng cháu quá, thì ra là đúng thật!”

Nghe được giọng nói ba người quay đầu lại, là mẹ Bảo Sơn đi tới.

Bà mặc một bộ quần áo vải thô cũ màu xanh da trời, tay áo vén lên, ống quần cũng xắn lên cao, hai bên có sợi tóc rũ xuống, vẻ mặt đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi, xem bộ dạng cũng đang làm việc ngoài ruộng, Loan Loan bèn cười nói: “Đại nương cũng thu lúa mạch đấy ư!”

Bách Thủ cũng chào hỏi một tiếng. Mắt Lai Sinh chỉ nhìn mẹ Bảo Sơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình. Đứa nhỏ này bướng bỉnh đã quen, thấy người không chào, mọi người cũng thành thói quen rồi.

Mẹ Bảo Sơn đặt m.ô.n.g ngồi xuống bên cạnh Loan Loan, mắt nhìn ấm nước lớn bên cạnh, nói: “Nhà chúng ta hết nước uống rồi, nên đến bọn cháu xin uống chút nước đây!”

Vừa lúc Loan Loan cũng nhìn thấy chén trong tay bà, Bách Thủ một bên không nói hai lời lập tức lấy ấm nước lớn đi tới rót cho bà một chén đầy.

Đợi bà ừng ực uống xong thì hỏi bà còn muốn uống thêm không? Mẹ Bảo Sơn cười nói: “Không cần nữa, cám ơn. Bảo Sơn đã về nhà lấy nước rồi, ta thật sự khát quá chịu không được mới đến chỗ các cháu lấy nước uống thôi.”

“Nếu đại nương còn muốn uống thì cứ bảo Bách Thủ rót giúp người, trong ấm bọn cháu vẫn còn.” May là nàng đã bảo Bách Thủ rót đầy một ấm nước lớn mang đến.

“Không cần không cần, ta đã hết khát rồi.” Mắt nhìn lúa mạch trong ruộng, mẹ Bảo Sơn lại nói: “Bọn cháu đang giúp nhà Lai Sinh thu hoạch lúa mạch à?”

Loan Loan cười nói: “Đúng vậy a. Ông nội Lai Sinh bị bệnh nên chỉ có một mình Lai Sinh, cháu và Bách Thủ tới giúp bọn họ.”

Mẹ Bảo Sơn cầm tay áo lau khóe miệng còn dính đầy nước, thở dài, nói: “Đúng vậy a. Lai Sinh và ông nội của nó cũng khó khăn, đáng tiếc ngoài ruộng nhà chúng ta còn việc bề bộn, nếu không ta cũng sẽ tới giúp bọn họ một tay.”

“Nửa buổi sáng bọn cháu cũng cắt một ruộng lúa mạch rồi. Nếu buổi chiều cũng làm nhanh thì có lẽ có thể cắt xong hai miếng ruộng khác, ba người làm rất nhanh mà!” Loan Loan nói.

“Ai nha, thật là vất vả cho hai vợ chồng bọn cháu rồi.” Mẹ Bảo Sơn nói xong đứng lên: “Ta đi đây, cảm ơn nước của các cháu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong/chuong-105-thoi-dai-nguoi-lam-nhu-trau-bo.html.]

“Đại nương không cần khách khí!”

Trong ruộng cách đó không xa cha Vương Bảo Sơn đang ngồi xổm trong ruộng gặt lúa, hơn phân nửa lúa mạch trong ruộng đã cắt xong, mẹ Bảo Sơn đi tới cầm lấy lưỡi hái lội vào một góc hẻo lánh khác trong ruộng bắt đầu cắt rất nhanh. Vừa lúc Vương Bảo Sơn cũng mang nước tới.

Mặt trời ấm áp chiếu lên người làm cho người ta buồn ngủ, Loan Loan ngẩng đầu, lập tức lấy tay che đi ánh sáng mặt trời có chút chói mắt, từ giữa kẽ tay híp mắt nhìn mặt trời trên không trung.

Mặt trời ấm áp, ruộng lúa mạch ánh vàng rực rỡ. Thật là một mùa thu hoạch được mùa!

Ăn bánh xong, ba người cầm lấy lưỡi hái. Mang theo ấm nước, cầm chén đi qua một ruộng lúa mạch khác. Gặt xong lúa mạch bên trong mảnh thứ hai thì đã mất hơn nửa buổi chiều, thời gian đã không đủ gặt hết lúa mạch bên trong mảnh ruộng thứ ba.

Đành phải để mảnh ruộng cuối cùng lại đến ngày mai. Ba người cột chặt lúa mạch lại, một bó ước chừng lớn bằng một cái gùi, sau đó lại cho vào gùi vác về nhà.

Bách Thủ và Lai Sinh vác trên lưng, Loan Loan ở trong ruộng cột lúa mạch, khi cột xong lúa mạch, cũng không thể nhàn rỗi, nàng lấy cái gùi ra bỏ một bó vào bên dưới, lại đặt thêm một bó vào bên trên, thì không nặng lắm nhưng lúc vác lên thì suýt chút nữa đã ngồi bệt xuống đất không dậy nổi.

Lưng vác hai bó lúa mạch to mới đi một đoạn đường ngắn mà nàng đã vô cùng mệt mỏi, tìm chỗ cao để sọt xuống nghỉ ngơi một chút, kết quả vừa ngồi xổm xuống thì thiếu chút nữa trẹo thắt lưng rồi, may là Lý Đại Trí đang muốn ra ruộng vác lúa mạch, đi ngang qua liền giúp nàng một tay.

Loan Loan đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất thở hổn hển, nàng vẫn luôn cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy người giúp mình chính là Lý Đại Trí, đầu tiên là ngẩn người, sau đó khẽ mỉm cười với hắn, nàng và người này thật là có duyên, mỗi lần đều là hắn giúp nàng.

Thuận tiện Loan Loan nói câu: “Cám ơn.”

Mắt Lý Đại Trí nhìn một gùi lớn đầy lúa mạch, lần trước một gùi cỏ lớn nàng còn chưa vác lên nổi, bây giờ còn vác trên lưng một gùi lúa mạch lớn như vậy? Hắn không khỏi có chút kinh ngạc.

“Nhiều như vậy à? Ngươi có thể vác lên sao?”

Loan Loan lúng túng cười cười: “Nhất thời ta xếp hơi nhiều.”

Đang lúc ấy thì đã nhìn thấy Lai Sinh tới, nàng lập tức kêu hai tiếng: “Lai Sinh, Lai Sinh.”

Lai Sinh chạy chậm tới đây, Loan Loan nhận lấy gùi rỗng của hắn, chỉ vào gùi của mình nói: “Ngươi vác cái này đi.”

Lai Sinh rất nghe lời lập tức ngồi xổm xuống, Lý Đại Trí bên cạnh còn sợ Loan Loan không đủ sức, giúp nâng gùi lên cho Lai Sinh, vì được giúp nâng lên nên hắn vác lên không cần tốn sức.

Lai Sinh rất nhẹ nhàng vác gùi lên lưng sau đó đi về nhà.

Loan Loan xoay người cầm cái gùi rỗng, đang muốn nói cảm ơn Lý Đại Trí, thì nhìn thấy mẹ hắn vội vã đi tới, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng, sau đó đẩy Lý Đại Trí đi về phía ruộng: “Ở đây lề mề cái gì thế, ngoài đồng còn nhiều việc như vậy mà.”

 

Loading...