Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 877: Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:19:43
Lượt xem: 138
Sau khi quyết định ra hôn sự của Bạch Lập Hạ, ngạch cửa của nhà họ Bạch dường như lại bị dẫm phá một lần nữa.
Là vì làm mai mối cho Bạch Trúc Diệp.
Nhưng Bạch Trúc Diệp thấy những bà mối kia nói ba hoa chích chòe, cuối cùng lại chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu, "Tuổi tác còn nhỏ, muốn ở bên cha mẹ thêm vài ba năm nữa."
Nhưng tuổi tác của Bạch Trúc Diệp mặc kệ thế nào cũng không tính nhỏ nữa, cái gọi là ở bên cha mẹ thêm vài ba năm, thấy thế nào cũng chỉ là lấy lý do.
Nhưng nếu Bạch Trúc Diệp đã nói ra như vậy, nhóm bà mối vốn đang hứng thú bừng bừng mà đến, cuối cùng chỉ có thể hậm hực mà về.
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam thấy thế, đưa mắt liếc nhìn nhau.
Trước đó phàm là có đứa trẻ nào nói chờ thêm vài ba năm thì trong lòng nhất định là có ý tưởng khác, hiện tại thái độ của Bạch Trúc Diệp cứng đầu như vậy, có lẽ cũng là tình huống này đi.
Nhưng một khoảng thời gian trôi qua, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam cũng cảm thấy không giống những trường hợp khác.
Nếu Bạch Trúc Diệp không ở nhà thêu thùa thì chính là thêu thùa ở trên đường, ngày thường hận không thể ru rú trong hậu viện thêu thùa thật lâu cũng không ló mặt ra, thấy bộ dáng thế nào cũng không giống như là có ý trung nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cảm thấy, đại khái là Bạch Trúc Diệp là vì nặng lòng sự nghiệp, trong đầu căn bản không nghĩ tới chuyện kết hôn.
Lẽ ra hôn nhân đại sự không nên miễn cưỡng, nhưng ở thời đại này, nếu lâu không thành hôn, tới khi lớn tuổi lại muốn thành hôn thì thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng nữa.
Nhưng dựa theo tình huống của Bạch Trúc Diệp hiện tại hết sức cự tuyệt việc xem mặt, để con bé tự do yêu đương, con bé lại là thiếu nữ chỉ thích ở trong nhà…
Tô Mộc Lam đang trầm tư suy nghĩ mấy ngày sau, quyết định mang theo Bạch Trúc Diệp đi tới miếu dâng hương, đi bên hồ du ngoạn, đi dạo hội chùa ở các nơi… Tóm lại, chính là đi ra ngoài nhiều một chút, đi dạo nhiều hơn, gặp nhiều người hơn.
Có lẽ là có thể gặp được người mà con bé ái mộ.
Chùa bồ đề nằm ở phía đông huyện, là chùa miếu lớn nhất ở vùng xung quanh đây.
Nơi này có một gốc cây bồ đề cực to, nghe nói là cây cổ thụ đã có hai trăm năm hấp thụ linh khí, tán cây sum xuê, cành lá rậm rạp, chỉ mỗi thân cây mà phải vài người ôm mới bao trọn được.
Nghe nói ước nguyện dưới cây bồ đề này cực linh thiêng, đặc biệt là chuyện liên quan đến nhân duyên nam nữ.
Tới ngày xuân như vậy, phía trước cây bồ đề treo đầy dây cầu phúc, ngước mắt lên thấy một mảnh đỏ rực, thật là vui mừng.
Tô Mộc Lam cổ vũ Bạch Trúc Diệp, "Con cũng đi treo một cái xem?"
"Người ta nói nếu tin thì ắt sẽ ứng nghiệm, không tin thì sẽ chẳng nghiệm, ngày thường con không tin mấy chuyện này, e là sẽ không ứng nghiệm." Bạch Trúc Diệp nhoẻn miệng cười cười.
"Đi mà, ngộ nhỡ linh nghiệm thì sao? Tóm lại không có gì tổn thất phải không?" Tô Mộc Lam túm lấy Bạch Trúc Diệp, lập tức lấy một dây cầu phúc, khi nhìn thấy phía trên viết chính là đầu xuân ấm áp hoa nở, cầm sắt hòa minh liền nở nụ cười, "Nhìn xem, câu chữ tốt lành đó."
Bạch Trúc Diệp thấy Tô Mộc Lam kiên trì, liền gật đầu nhận lấy, chuẩn bị tìm một chỗ ở trên cây để treo lên.
Nhưng cây bồ đề này đã sớm bị treo chằng chịt, dường như chẳng còn chỗ nào trống nữa.
Bạch Trúc Diệp dạo quanh một vòng ở dưới gốc cây, tìm được một chỗ thích hợp, nhón mũi chân duỗi tay muốn buộc lên.
Kết quả vừa mới giơ tay, cũng có một vị nam tử trẻ tuổi duỗi tay tới.
Hai người chạm tay vào nhau, dây cầu phúc trong tay đều rơi xuống mặt đất.
"Xin lỗi." Nam tử vội vàng nhặt ** dây cầu phúc lên, chuẩn bị trả lại cho Bạch Trúc Diệp.
Kết quả đến khi phân biệt xem dây cầu phúc ** nào là của ai thì lập tức nở nụ cười, "Đúng là khéo thật, dây cầu phúc của hai người chúng ta lại giống nhau như đúc."
"Vậy sao?" Bạch Trúc Diệp đi nhìn, thấy cặp dây cầu phúc trong ngón tay khớp xương thon dài kia quả nhiên viết chữ giống hệt nhau.
"Thật là khéo quá." Bạch Trúc Diệp duỗi tay, cầm một cái, "Nếu đã không phân biệt được thì ta sẽ tùy ý lấy một cái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-877-ngoai-truyen.html.]
"Cũng được." Nam tử hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ tán thành.
Bạch Trúc Diệp cầm dây cầu phúc, nhón chân đi buộc dây cầu phúc của chính mình, nhưng do vóc dáng của nàng không cao, nhánh cây lại không thấp, mặc dù cố gắng hết sức nhón mũi chân lên một chút, vẫn không với tới, ngược lại vì vài lần thử buộc mà mệt đến đỏ bừng mặt, trên trán đều toát ra mồ hôi.
"Để ta giúp ngươi nhé?" Nam tử thấy thế, chủ động đưa ra ý kiến.
"Nhưng mà…" Bạch Trúc Diệp hơi chần chờ, "Dây cầu phúc này không phải là bảo mỗi người chỉ có thể treo một cái lên hay sao? Nếu ngươi giúp ta buộc lại, dây cầu phúc của ngươi sợ là không linh nghiệm nữa."
"Không sao, nếu nội dung trong dây cầu phúc của hai ta giống nhau như đúc thì có lẽ treo lên cũng sẽ giống nhau."
Nam tử duỗi tay lấy dây cầu phúc trong tay Bạch Trúc Diệp, vươn tay treo lên nhánh cây "Còn nữa, hôm nay là do mẫu thân thúc giục ta tới, chứ không không phải là ý của ta."
"Thế thì đúng là khéo thật, hôm nay cũng là gia mẫu mang ta tới." Bạch Trúc Diệp cười nói.
"Vậy sao?" Nam tử cúi đầu, nhìn thấy nụ cười nhạt trên khuôn mặt tròn xoe của Bạch Trúc Diệp kia, còn có hai lúm đồng tiền trên má nàng, khẽ cười cười, "Không thể tưởng được, ngươi và ta lại có duyên như vậy."
Nam tử cười nhẹ nhàng, khuôn mặt vốn tuấn tú càng thêm hiền hòa hơn.
Thân hình cao dài, một bộ áo dài màu trắng xanh, dưới bóng cây bồ đề loang lổ càng tôn thêm khí chất lỗi lạc.
Bạch Trúc Diệp trở nên ngẩn ngơ một chút.
"Được rồi." Nam tử buộc chắc dây cầu phúc, đứng thẳng người lên.
"Đa tạ." Bạch Trúc Diệp hướng về phía hắn vén áo lễ tạ.
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi." Nam tử hơi hơi mỉm cười, hướng về phía Bạch Trúc Diệp chắp tay, "Gia mẫu còn đang đợi ta, xin từ biệt ở đây."
"Công tử đi thong thả." Bạch Trúc Diệp vén áo hành lễ.
Hai người đều xoay người rời đi.
Sau khi đi vài bước, lại không hẹn mà cùng quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, một cảm giác khác thường xuất hiện trong lòng.
Sau khi chần chờ một lát, nam tử bước nhanh đi tới trước mặt
Bạch Trúc Diệp, "Tại hạ Chu Nghị."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Chào Chu công tử, tiểu nữ họ Bạch."
"Tại hạ vốn là người ở lục châu, trong nhà có mở một thư viện, lần này tới huyện Ngân là để thăm nhà ngoại, thuận tiện tới chỗ trường huyện này quan sát, có lẽ cần một nơi để ở trong khoảng thời gian ngắn." Chu Nghị chậm rãi nói, "Nhà ngoại ta họ Tiết, ở trường huyện đảm nhiệm chức sơn trưởng."
"Hóa ra là cháu ngoại Tiết sơn trưởng." Bạch Trúc Diệp lại vén áo thi lễ một lần nữa, "Lúc trước từng nghe thấy Tiết sơn trưởng nhắc đến."
"Ngươi quen biết ông ngoại ta sao?" Chu Nghị cảm thấy ngoài ý muốn.
"Trong nhà tiểu đệ từng học ở trường huyện, Tiết sơn trưởng rất coi trọng, từng tới nhà ta làm khách." Bạch Trúc Diệp trả lời đúng sự thật.
Họ Bạch, học ở trường huyện, hơn nữa đủ để cho ông ngoại hắn đi tới nhà làm khách…
Chu Nghị nghĩ nghĩ, trong lòng hiểu rõ, "Hóa ra là tỷ tỷ của Bạch á khôi của kì thi năm ngoái, ** thất kính."
Bạch Trúc Diệp nhoẻn miệng cười cười, "Trước đó vốn không quen biết, cho nên không coi là thất kính, nhà ta tởm một tiệm vải tên là Linh Lung Các ở huyện thành, sau này nếu Chu công tử có nhi cầu thì có thể đến đó đi dạo."
"Nhất định." Chu Nghị mở miệng đồng ý.
"Nương ta còn đang đợi ta, không nói chuyện nhiều với Chu công tử nữa, cáo từ trước." Bạch Trúc Diệp vén áo hành lễ, lúc này mới chậm rãi rời đi.
Chu Nghị vẫn ở chỗ cũ, đứng một hồi lâu.
Cho đến khi Tiết thị tìm tới "Ta đang bảo không biết con ở chỗ nào mà không tìm thấy, hóa ra con lại ở chỗ này."