Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 872
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:19:36
Lượt xem: 120
Sau khi thu thập và rửa mặt thì Khương Hoán Nhuận lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Tiên sinh mà ta theo học vô cùng nghiêm khắc, ngày thường cũng không cho ra ngoài nên ta đến thư từ cũng không gửi được, vốn dĩ chờ đến khi khoa cử yết bảng xong thì liền có thể về nhà, nhưng tiên sinh thấy kết quả của ta cũng là một trong số những người xuất sắc, nói rằng ta có tài năng, liền nói với phụ mẫu để ta vẫn luôn theo học ở đó đến kì thi sang năm."
Khương Hoán Nhuận nhỏ giọng giải thích: "Ta đã đồng ý với muội là sau khi kết thúc kì thi sẽ đến thăm muội, nhưng kết quả thì lại không thể ra ngoài được, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột, vẫn luôn nghĩ tới nghĩ lui tìm biện pháp và lý do để đối phó với tiên sinh."
"Trùng hợp là thời gian đó mẫu thân của tiên sinh bị bệnh nên tiên sinh phải về quê một thời gian, ta liền để Mặc Thư ở nhà của tiên sinh giả bộ thành ta, mỗi ngày đều ở trong thư phòng đọc sách luyện chữ, còn bản thân thì giả trang thành Mặc Thư, nói rằng trong nhà có việc nên mới có thể ra khỏi cửa."
"Vốn dĩ tính toán là đi thuyền thẳng đến bến tàu, sau đó lại thuê một chiếc xe lên huyện thành tìm muội, nhưng không ngờ lúc ở trên thuyền ngủ quá say nên bị người ta trộm mất túi tiền, sau khi xuống thuyền thì không còn tiền thuê xe ngựa nữa nên đành phải đi bộ, nhưng mà bản thân ta lại không biết đường, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm…."
Đi đến mức lòng bàn chân đều phồng rộp đầy bọt nước, mòn cả đế giày.
Không có tiền ăn cơm, cũng không thể kéo xuống thể diện đi xin ăn nên chỉ có thể xin một bát nước để uống cho đỡ đói.
Thỉnh thoảng gặp được một vài người tốt bụng, nhìn thấy hắn đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng nên liền chủ động cho hắn một hai cái bánh bột ngô, hoặc là bánh mì, bánh bao,...….
Dựa vào những điều này nên Khương Hoán Nhuận đã đi được hai ba ngày đường, cho đến khi gặp được Bạch Lập Hạ….
Còn Bạch Lập Hạ thì sau khi nghe được lời kể của Khương Hoán Nhuận thì cắn chặt môi dưới.
Khương Hoán Nhuận một mình trở về huyện thành là vì muốn thực hiện lời hứa với nàng, trở về để gặp nàng.
Hay nói cách khác thì nếu không bởi bởi vì lời hứa với nàng thì hắn cũng không cần phải chịu tội như vậy.
Nhìn thấy hai má hõm sâu của Khương Hoán Nhuận thì Bạch Lập Hạ cũng biết rằng mấy ngày nay hắn đã chịu đủ mọi tội rồi, không thể chỉ khái quát bằng mấy câu nói nhẹ nhàng của hắn được.
Sương mù bốc lên trong hốc mắt của Bạch Lập Hạ, sau đó nàng cúi thấp đầu xuống, cố hết sức không để cho Khương Hoán Nhuận nhìn thấy.
Chi là thấy nàng khụt khịt mũi, bả vai hơi rung vẫn khiến cho Khương Hoán Nhuận hoảng hốt, luống cuống.
"Là lỗi của ta, không thể kịp thời nói với muội là ta không trở về được, ta thật sự không có nói dối muội, không có…."
Khương Hoán Nhuận hoang mang rối loạn giải thích, vẻ mặt luống cuống tay chân.
Bạch Lập Hạ nhìn thấy bộ dạng này của hắn liền bật cười "khúc khích", sau đó vươn tay lau nước mắt đã chảy xuống má: "Nếu thật sự không đi ra ngoài được thì huynh chỉ cần gửi một bức thư về là được mà, ngày thường huynh chưa bao giờ có kinh nghiệm đi ra ngoài một mình mà đã tự đi như vậy thì thật sự vô cùng nguy hiểm."
"Ta đã không trở lại như lời hứa trước đó nên chắc chắn là muội rất lo lắng rồi, nếu như chờ đợi một thời gian dài như vậy lại chỉ chờ đến một bức thư thì nhất định sẽ vô cùng thất vọng…." Khương Hoán Nhuận không muốn nhìn thấy nàng thất vọng.
Nước mắt của Bạch Lập Hạ lại càng rơi dữ dội hơn.
Vì không muốn khóc thành tiếng nên đành liều mạng che miệng lại, nhưng nước mắt thì lại giống như hạt ngọc bị đứt dây, ầm ầm rơi xuống.
Nhìn bộ dạng này của Bạch Lập Hạ thì Khương Hoán Nhuận càng không biết phải làm sao.
"Muội, muội đừng khóc nữa."
Hắn không biết an ủi người, cũng không tiện vươn tay giúp Bạch Lập Hạ lau nước mắt nên trong lúc này không biết nên đặt tay ở đâu, chỉ có thể nóng vội đi tới đi lui xung quanh Bạch Lập Hạ.
"Ta biết sai rồi, muội đừng khóc nữa, được không…."
Khuôn mặt của Khương Hoán Nhuận tràn đầy lo lắng và áy náy.
Bạch Lập Hạ thấy bộ dạng này của hắn liền nhanh chóng lau sạch nước mắt, sau đó thở hổn hển: "Huynh nhất định đã đói bụng lắm rồi, để ta gọi vài món cho huynh ăn."
Nhớ đến mấy bữa này Khương Hoán Nhuận một bữa đói một bữa no, nên Bạch Lập Hạ liền dặn dò tiểu nhị trong quán trọ chuẩn bị một ít cháo thịt băm cùng với mấy điểm tâm tinh xảo rồi đưa đến trong phòng.
Khương Hoán Nhuận thật sự là đói bụng không chịu nổi, hơn nữa mấy ngày nay vẫn luôn lo lắng sợ hãi, bây giờ đã hoàn toàn yên tâm nên liền ăn nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-872.html.]
Bạch Lập Hạ thấy hắn mặc dù ăn chậm rãi nhưng vẫn ăn hết cái này đến cái khác, nên trong lòng càng thêm đau xót, chỉ có thể gắp cho hắn mấy miếng rau.
Khương Hoán Nhuận ở lại quán trọ thêm hai ngày.
Trong hai ngày nghỉ ngơi này thì Khương Hoán Nhuận cũng đã khôi phục lại tinh thần gần như đầy đủ.
Lại nhớ đến tiên sinh có lẽ cũng sắp quay trở lại nên nếu bây giờ hắn không quay về thì sẽ bị tiên sinh phát hiện mất, sợ là không ổn.
Khương Hoán Nhuận liền chào tạm biệt Bạch Lập Hạ.
Trong lòng của Bạch Lập Hạ không nỡ nhưng cũng biết hắn có tiền đồ của bản thân nên liền tiễn hắn đến bến tàu, lúc gần đi còn nhét cho hắn một ít bạc.
"Đi ra bên ngoài thì phải cẩn thận hơn, tiền bạc thì đặt ở túi ngoài một ít, phần nhiều hơn phải cất giấu ở trong người, còn phải chia nhỏ thành nhiều phần để giấu mới tốt."
Bạch Lập Hạ dặn dò một lúc, sau đó đưa một ít bạc vụn cho Khương Hoán Nhuận cất kỹ, sau đó lại đưa cho hắn rất nhiều điểm tâm để ăn trên đường đi, có đồ ăn mang theo thì cũng có thể đề phòng bất cứ tình huống nào.
Thật ra phí đi thuyền thì Bạch Lập Hạ cũng đã thanh toán rồi, mặc dù bây giờ Khương Hoán Nhuận không có đồng nào trong người thì đến bên kia nói ra tên của tiên sinh hoặc là nhà của hắn thì cũng có thể thuận lợi về đến nhà.
Bạch Lập Hạ làm như vậy thì hiển nhiên là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, sợ hắn lại phải chịu tội thêm một lần nữa.
Trong lòng của Khương Hoán Nhuận vô cùng ấm áp, nói với Bạch Lập Hạ: "Đến nơi thì ta sẽ viết thư cho muội."
"Vậy ta chờ huynh." Bạch Lập Hạ mỉm cười.
Khương Hoán Nhuận suy nghĩ một chút, sau đó có chút chần chờ mở miệng: "Sang năm, sau khi thi Hương xong thì ta sẽ trở về."
"Vậy ta chờ huynh." Bạch Lập Hạ vẫn tươi cười và nói một câu như vậy.
Khương Hoán Nhuận cũng cười: "Ta nhất định sẽ trở về." "Được." Bạch Lập Hạ gật đầu.
Thuyền muốn rời bến nên hai người đành phải lưu luyến chia tay.
Mùa đông, gió lạnh thổi từng cơn, gió tây bắc thổi thẳng vào mắt khiến cho hai mắt hơi cay.
Cuối tháng 11 là hôn lễ của Bạch Thủy Liễu và Thiệu An Bình.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì hai người đã quen với cuộc sống trên phủ thành, nên địa điểm tổ chức hôn lễ liền chọn ở một tòa nhà mà Thiệu gia mới mua trên phủ thành.
Viện này là Tề thị đặc biệt mua tặng cho Thiệu An Bình và Bạch Thủy Liễu.
Có sân ngoài sân trong, và còn có cả hai vườn hoa nhỏ ở phía trước và phía sau.
ên trong được trang trí cẩn thận, ngay cả hoa cỏ cây cối, đình đài lầu các cũng đều là Tề thị bố trí dựa theo sở thích của Bạch Thủy Liễu, có thể nói là vô cùng có tâm.
Còn Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng mua rất nhiều của hồi môn cho Bạch Thủy Liễu.
Các loại như khế đất, cửa hàng, đồ trang sức, vải vóc,...… cái gì cần có đều có.
Đây là trưởng nữ của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam xuất giá nên trong thôn Bạch gia cũng vô cùng coi trọng, trước khi kết hôn phải thêm trang, và ngày diễn ra hôn lễ thì đều đến đưa dâu, vô cùng tận tâm tận lực, mười phần khí thế.
Hôn lễ được tổ chức vô cùng long trọng, khiến nhiều người vừa cảm thán vừa ghen tỵ.
Duy chỉ có Tô Mộc Lam là rơi nước mắt từ lúc Thiệu An Bình vào cửa đón dâu, giống như xả lũ vậy, muốn dừng cũng không dừng được.
Khi mấy đứa trẻ còn nhỏ thì nàng đã biết là có một ngày bọn nhỏ sẽ phải lớn lên, sau này sẽ giống như những con chim non, đều phải rời khỏi tổ, xây dựng cuộc sống của riêng mình.
Trong lòng Tô Mộc Lam đã tưởng tượng trước vô số hình ảnh lúc bọn nhỏ xuất giá thành thân, cũng an ủi bản thân vô số lần, nhưng đến khi trải qua thực tế thì mới phát hiện là sự chuẩn bị tâm lý lúc trước chỉ là vô ích mà thôi.