Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 866
Cập nhật lúc: 2024-10-22 11:19:26
Lượt xem: 124
"Cha còn phải bận rộn chuyện khác nữa, những chuyện nhỏ như này thì đương nhiên là để cho con chạy một chuyến rồi." Bạch Lập Hạ cười nói: "Buổi chiều còn có một số hàng hóa cần phải giao nữa, nhưng mà cũng không cách chỗ chúng ta quá xa, là ở thôn phía tây bên cạnh, xem như cũng thuận đường, nên con đi về trước để ăn cơm trưa."
"Vừa lúc buổi trưa nay làm canh đậu phụ thịt viên, cho thêm một ít rau chân vịt vào nữa, là vị tiêu cay mà con thích ăn, ta thấy cũng đến giờ cơm rồi, không cần phải chờ cha con về nữa, con đi ăn trước đi."
Tô Mộc Lam gọi Lý thị và Hứa thị để đun nóng canh lên trước, sau đó bản thân thì đi nướng bánh thịt mã thầy.
Bánh thịt mã thầy ăn vừa giòn vừa đậm đà nước sốt thịt, vỏ ngoài nướng xốp giòn, chỉ cần cắn một miếng là sẽ thấy vỏ giòn nhân mềm, nước sốt thịt thơm lừng trong miệng.
Lúc này lại được uống thêm một ngụm canh đậu phụ thịt viên nóng hổi thì sẽ là sự hưởng thụ tuyệt vời.
Bạch Lập Hạ húp sùm sụp hai bát canh đậu phụ, ăn hai cái bánh thịt mã thầy rồi mới buông bát đũa.
Cả người đã hoàn toàn ấm áp, Bạch Lập Hạ liền đi chơi cùng với hai đứa nhỏ Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh.
Vẫn chưa đến giai đoạn được ăn dặm nên lúc này hai đứa nhỏ chỉ ở trong n.g.ự.c của Tô Mộc Lam b.ú sữa, chờ đến khi ừng ực no nê thì cũng bắt đầu ngáp ngủ.
Hai đứa nhỏ này bình thường vẫn luôn vui chơi và nghỉ ngơi đúng quy luật, bây giờ thì đã đến giờ ngủ trưa của chúng rồi.
Hai chiếc giường gỗ nhỏ được làm giống như nôi ở hiện đại, chờ sau khi đã nấc sữa xong thì đặt hai đứa nhỏ ở trong giường nhỏ và nhẹ nhàng lắc lư, thì chúng sẽ rất nhanh chóng nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.
Bạch Lập Hạ hôn lên má của hai đứa nhỏ, sau đó mới khoác thêm áo ngoài, phủ thêm áo choàng nóng hầm hập đã được Tô Mộc Lam gác ở bên cạnh bếp than, và đi ra ngoài để giao hàng.
Bên ngoài, tuyết vẫn còn rơi, nhưng bây giờ thì gió đã nhỏ hơn rất nhiều, tuyết cũng từ những bông tuyết lớn trở thành những hạt tuyết nhỏ.
Trận tuyết này rơi nhỏ, hơn nữa thời tiết ngày hôm qua là trời nắng nên trên mặt đất cũng không có tuyết đọng, vì vậy cũng không ảnh hưởng đến việc Bạch Lập Hạ đi xe ngựa giao hàng.
Bạch Lập Hạ thuần thục điều khiển xe ngựa, đi thẳng về phía tây.
Sau khi hỏi thăm một lúc thì cũng đã tìm được nhà của Khương gia.
Sau khi người gác cổng nghe là Linh Lung Các đến giao hàng thì liền bảo Bạch Lập Hạ chờ một lát để đợi quản sự đến kiểm kê hàng hóa và thanh toán tiền hàng.
Lại thấy Bạch Lập Hạ là một tiểu cô nương, tuy rằng lúc này gió tuyết cũng đã ngừng nhưng vẫn đang vô cùng lạnh lẽo, nên liền mời Bạch Lập Hạ đến nhà canh củba người gác cổng để nghỉ ngơi một lát, uống trước một chén trà nóng.
Bạch Lập Hạ nghe lời, nói lời cảm ơn với người gác cổng và ngồi trước bếp than để sưởi ấm trong lúc chờ quản sự đến.
Không bao lâu sau thì rèm bông được nhấc lên, có bóng người đi vào.
Bạch Lập Hạ vội vàng đứng lên, đợi đến khi nhìn thấy người đứng trước mắt là Mặc Thư thì có chút ngạc nhiên: "Là ngươi hả?"
"Bạch nhị tiểu thư?" Mặc Thư thấy Bạch Lập Hạ ở chỗ này thì cũng vô cùng bất ngờ, tiếp theo lại nhìn thấy trong phòng không có người nào khác nên liền nở nụ cười: "Vừa rồi người gác cổng nói là Linh Lung Các đưa vải vóc và quần áo đến đây nên ta liền đến xem một chút, không nghĩ tới lại là tiểu thư."
"Việc kinh doanh của cửa hàng thời gian này tương đối bận rộn, bọn tiểu nhị không lo hết được nên ta đã năn nỉ phụ mẫu để được đến hỗ trợ cửa hàng." Bạch Lập Hạ mím môi cười: "Ngươi kiểm kê mấy thứ này một chút đi?"
"Linh Lung Các giao hàng thì xưa nay đều không cần kiểm kê." Mặc Thư liền chuẩn bị đưa tiền bạc cho Bạch Lập Hạ: "Đây là số bạc cần thanh toán, Bạch nhị tiểu thư cất kỹ nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-866.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Bạch Lập Hạ cười tủm tỉm nhận lấy: "Cảm ơn đã chiếu cố, đợi về sau nếu lại đến Linh Lung Các mua đồ thì cứ nhắc đến tên của ta, như vậy thì Quách chưởng quầy sẽ tính giá tiện nghi hơn một chút." "Được." Mặc Thư vội vàng gật đầu.
Giao hàng, nhận bạc, Bạch Lập Hạ còn có chuyện khác phải làm nên liền không ở lâu, chào tạm biệt rồi rời đi.
Mặc Thư tiễn ra tận cửa.
"Xin dừng bước." Bạch Lập Hạ lên xe ngựa, khép lại áo choàng, và quăng dây cương, con ngựa hí lên một tiếng rồi xe ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Mặc Thư chờ đến khi xe ngựa đã đi xa thì lúc này mới cầm vài thứ kia đi về phía sân của Khương Hoán Nhuận.
Khương Hoán Nhuận đang viết chữ ở trong thư phòng, thấy Mặc Thư tiến vào, đầu cũng không ngẩng lên: "Sao đi lấy đồ mà lại đi lâu như vậy, chẳng lẽ là đồ của Linh Lung Các có gì không ổn sao?"
Thời gian cuối năm cũng vừa lúc gần đến sinh nhật mẫu thân của Khương Hoán Nhuận.
Khương Hoán Nhuận cũng không biết nên tặng đồ vật gì, nhưng nghe người hầu nói là mẫu thân thích vải vóc và quần áo trong Linh Lung Các ở trên huyện thành, cảm thấy chất vải tốt, kỹ năng của thợ thêu cũng rất giỏi, vì vậy vừa lúc đi dạo chơi trên huyện thành và nghe nói Linh Lung Các ra thêm đồ thêu mới nên liền chọn hai món quần áo.
Khương mẫu thường xuyên mua quần áo may sẵn ở Linh Lung Các nên bên kia cũng có kích thước của nàng, Khương Hoán Nhuận chỉ cần nói một câu thì sẽ được cửa hàng lập tức chế tạo hai bộ quần áo phù hợp, lại thấy có thêm mấy kiểu dáng vải mới nên cũng chọn thêm một ít, sau đó dặn dò Linh Lung Các sau khi hoàn thành xong quần áo thì cùng giao hàng đến nhà luôn.
Hôm qua có người của Linh Lung Các truyền lời rằng quần áo và vải vóc đã chuẩn bị ổn thỏa, dự tính là chiều này sẽ giao hàng tới để xem có phù hợp hay không.
Vừa rồi người gác cổng báo lại rằng có người của Linh Lung Các đến, mà Khương Hoán Nhuận thì lại không muốn để cho người khác nhìn thấy mấy thứ này nên liền gọi Mặc Thư đi lấy.
Mặc Thư nghe Khương Hoán Nhuận hỏi vậy liền hé miệng nở nụ cười: "Cũng không phải là đồ vật của Linh Lung Các không ổn mà là tiểu nhân gặp phải người quen."
"Người quen? Là ai?" Khương Hoán Nhuận buông bút lông trong tay xuống.
"Là Bạch nhị tiểu thư." Mặc Thư trả lời.
"Là nàng sao?" Khương Hoán Nhuận vô cùng bất ngờ, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía con diều đang treo trên vách tường của thư phòng.
Đã qua một thời gian dài nên diều đã trở nên hơi cũ, ngay cả màu sắc cũng đã hơi tối đi.
Nhưng mà bởi vì được treo ở nơi dễ thấy nhất, hơn nữa lúc này gió tuyết đã ngừng, ánh sáng mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống phía trước cửa sổ, khiến cho con diều kia càng thêm tươi sáng.
"Nàng đang ở đâu? Sao không mời vào ngồi một chút?" Khương Hoán Nhuận nhấc chân đi ra ngoài.
"Thiếu gia." Mặc Thư ngăn lại Khương Hoán Nhuận: "Tiểu nhân vốn dĩ có lòng muốn mời nhị tiểu thư ngồi một lát, nhưng mà Bạch nhị tiểu thư nói rằng việc kinh doanh của cửa hàng còn rất bận rộn, nàng còn rất nhiều việc phải làm, phải đi giao nhiều hàng nữa nên không thể ở lại thêm được."
"Tiểu nhân thấy trên xe ngựa của Bạch nhị tiểu thư còn có rất nhiều đồ vật, nghĩ rằng thật sự đang rất bận rộn mà không phải tùy tiện tìm lý do nên liền không miễn cưỡng nữa."
"Hơn nữa, tiểu nhân cũng thật sự bất ngờ, Linh Lung Các này lại là công việc kinh doanh của gia đình Bạch nhị tiểu thư, vừa rồi thấy bộ dạng của Nhị tiểu thư khoác một bộ áo choàng, vung dây cương giục ngựa, tư thế thật là oai hùng hiên ngang, thật sự có vài phần phong thái của thiếu chủ đấy."
Tính tình của Bạch Lập Hạ hướng ngoại, chuyện lần trước cũng đối xử với bọn hắn rất thân thiện, hơn nữa lúc trước khi Mặc Thư đến Bạch gia cảm ơn thì đối phương cũng vô cùng lễ phép, lúc sau cũng không hỏi thăm nhiều về Khương gia, cũng không dựa thế để móc nối quan hệ, vì vậy ấn tượng của Mặc Thư đối với Bạch Lập Hạ là vô cùng tốt.
Mặc Thư khen ngợi một lúc, lại thấy bộ dạng của Khương Hoán Nhuận rầu rĩ không vui, cũng đoán được là có lẽ thiếu gia mất hứng vì không thể gặp mặt trực tiếp được Bạch Lập Hạ, vì thế liền an ủi thêm.
"Thiếu gia cũng đừng cảm thấy tiếc nuối, đã biết là ngày thường Bạch nhị tiểu thư sẽ đến giúp đỡ công việc trong Linh Lung Các thì về sau sẽ có cơ hội thường xuyên gặp mặt thôi."
Dù sao thì không có chuyện gì mà muốn đến thăm nhà người khác thì hơi có chút thất lễ, nhưng nếu đi Linh Lung Các thì lại không giống nhau, vừa có thể danh chính ngôn thuận, vừa có vẻ như không cố ý gặp gỡ.