Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Về Cổ Đại, Làm Nông Nuôi Con Chồng - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-10-16 20:45:35
Lượt xem: 97

Từ điểm này có thể thấy Ngô Trác Viễn này là một người thông minh, làm việc quyết đoán, cũng rất có đầu óc làm ăn.

Nhưng mà…

Tô Mộc Lam nhìn về phía đông của con đường, thấy được cửa hàng điểm tâm gọi là Ngụy Ký.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cửa hàng không nhỏ, biển hiệu cũng là chữ dát vàng, nhìn khá có khí thế, nhưng bảng hiệu có vẻ đã lâu đời, nhìn có chút cũ nát.

Ánh mắt của Tô Mộc Lam hơi lóe lên, cười nói: "Ý tưởng mà Ngô chưởng quầy đề nghị cũng rất tốt, chỉ là chuyện làm ăn buôn bán này, phải nói thẳng xấu xa từ đầu, đặc biệt là nhà ta chỉ có một nghề nghiệp này, mọi việc phải cẩn thận một chút, không dám dễ dàng quyết định."

"Giá cả và mọi thứ khác ta không lo lắng lắm, chỉ là muốn bạo dạn hỏi một câu, chuyện buôn bán của cửa hàng điểm tâm thì Ngô chưởng quầy có thể hoàn toàn làm chủ hay không?"

Ngô Trác Viễn họ Ngô, nhưng cửa hàng điểm tâm này lại tên là Ngụy Ký.

Đi họp chợ ở trấn trên nhiều lần, cũng gặp được nhiều người, Tô Mộc Lam cũng không phải nhàn rỗi không làm gì.

Muội phu của cửa hàng này đang làm việc trong nha môn, tiểu nhi tử của chưởng quầy cửa hàng kia đang cãi nhau với gia đình để ở riêng….

Tất cả các loại tin đồn từ miệng của những người khác nhau thì lại là một phiên bản khác.

Tô Mộc Lam có trí nhớ tốt, đã nhớ được không ít chuyện.

Trong đó, bao gồm cả việc chưởng quầy cũ của cửa hàng điểm tâm Ngụy Ký là Ngụy Đại Hữu bên dưới không có nhi tử, chỉ có một nữ nhi, đành phải tuyển con rể.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-120.html.]

Nam nhân ở rể thì giống như là nữ nhân được gả vào nhà khác, con cái đều phải đi theo họ nhà gái thì không nói, nhưng mà bản thân cũng không có quyền quản lý nhà cửa cũng như tài sản thừa kế, thậm chí còn bị nhà gái tìm mọi cách đề phòng, ngăn cản con rể lén lút cướp đi tài sản.

Nếu Ngô Trác Viễn này cũng giống như những nam nhân ở rể khác, không thể làm chủ chuyện làm ăn của cửa hàng điểm tâm, như vậy hôm nay hắn tới cửa không phải mang đến cơ hội kinh doanh mà là mang tới phiền toái cho nàng.

Khuôn mặt của Ngô Trác Viễn lập tức nóng lên.

Việc làm ăn của Ngụy Ký đúng là hắn thật sự không hoàn toàn làm chủ được.

Những lời của Tô Mộc Lam có thể nói là đã hỏi đến điểm quan trọng nhất.

Nhưng mà có thể lập tức hỏi điểm quan trọng này, chứng tỏ Tô Mộc Lam rất có kinh nghiệm trong buôn bán, chắc hẳn lúc bày quầy hàng ở trong trấn đã nghe được rất nhiều tin đồn, hơn nữa cũng nhớ kỹ rõ ràng.

Người như vậy, sau này chắc hẳn có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Ngô Trác Viễn cảm thấy bản thân không có tìm nhầm người, hưng phấn xông lên đầu, đè nặng sự xấu hổ vừa rồi xuống: "Không dám lừa gạt Tô tẩu tử, cửa hàng điểm tâm này là do nhạc phụ của ta quyết định, nhưng ý tưởng này của ta là muốn hỏi Tô tẩu tử có muốn cung cấp đồ ăn cho cửa hàng Ngụy Ký hay không, sau đó trở về thuyết phục nhạc phụ đồng ý việc này."

"Thế này đi, chờ ta nói chuyện xong xuôi cùng nhạc phụ, lại tới thương lượng chuyện cung cấp đồ ăn với Tô tẩu tử, có được hay không?"

Nói cách khác, ngay từ đầu Ngô Trác Viễn là muốn bàn bạc xong xuôi với nàng, sau đó cầm chuyện này đi cố gắng thuyết phục Ngụy Đại Hữu.

Cũng không phải là nàng coi trọng mặt mũi, mà là nếu muốn đem tất cả lợi ích của việc kinh doanh này mới miễn cưỡng có thể thuyết phục được một người hợp tác thì việc hợp tác này là cực kì gượng gạo, rất nhiều sự việc sau này sẽ bàn đến dù là giá cả hay là phương thức bán hàng thì nàng cũng sẽ bị vây ở thế bất lợi hơn.

Nàng không vội vàng muốn tìm người khác để kinh doanh vì vậy sự tồn tại của việc hợp tác này không có ý nghĩa lớn đối với nàng.

Tô Mộc Lam nhíu mày: "Ngô chưởng quầy, thật sự xin lỗi, tuy rằng có một chút băn khoăn, nhưng lời phải nói vẫn phải nói rõ ràng, miễn cho lúc sau lại gây ra hiểu lầm, ta không có suy nghĩ gì đối với lời đề nghị của Ngô chưởng quầy."

Nghe xong lời nói của Tô Mộc Lam, sắc mặt của Ngô Trác Viễn tối sầm xuống: "Tô tẩu tử, ngươi là sợ bên nhạc phụ của ta…."

Loading...