Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:56:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngôn Chi Tâm gắt gao cắn mu bàn tay , cố nén để thành tiếng. Nàng sợ lên tiếng sẽ tê tâm liệt phế một phát thể vãn hồi. Nội tâm nàng đấu tranh mãnh liệt, lấy khăn lau cho , giúp hạ nhiệt. Nước mắt dường như rửa sạch ủy khuất cùng bất bình của chính trong ba năm nay, so sánh với nỗi đau mất , đứt lìa cánh tay của thì chút khổ sở của tính là cái gì?

Hắn bắt nạt nàng, cũng phản bội nàng, chỉ… Không thể cùng nàng nữa, Tần Tu Dật một giữ lấy quá khứ, để cho nàng nhiều cơ hội lựa chọn con đường tương lai. Nàng lẩm bẩm : “A Dật, mặc kệ biến thành cái dạng gì, chỉ cần trong lòng , sẽ mãi mãi ở bên .”

Ngôn Chi Tâm cũng bao lâu, nàng mệt đến mức sấp giường ngủ say.

Cuối cùng Tần Tu Dật cũng thoải mái hơn một chút, đổ mồ hôi nữa… Hắn dần dần bình tĩnh chìm giấc ngủ….

…Trong mơ, là một vị tướng quân trẻ tuổi hăng hái. Tần Tu Dật mang theo nhân mã lao về phía Vô Nhân Cốc.

Vô Nhân Cốc địa thế hiểm yếu, địa hình chỗ hẹp nhất chỉ thể cho phép mấy sóng vai cưỡi ngựa đồng hành. Hắn dẫn đầu xông trong cốc, xung quanh là đá lớn nguy nga cùng núi cao vun vút, đoàn bọn họ cẩn thận về phía , dường như rơi một cái túi lớn. Thân binh Lý Lượng hỏi: “Tướng quân, trong cốc hoang vắng , Tả tướng và quốc thư còn tới ? Hoặc đang đợi ở phía ?”

Tần Tu Dật cũng cảm thấy chút kỳ quái, quanh bốn phía : “Có chút cổ quái, tiên chúng dò xét thực hư một chút, nếu xác định an thì ngươi khỏi cốc báo cho phụ soái, để bọn họ dẫn binh nhập cốc.”

Bởi vì đến tiếp ứng quốc thư cùng Tả tướng, cho nên một khi đại quân xuất động, chỉ sợ dễ dàng Bắc Tề chỉ trích, vì thế bọn họ chỉ mang theo mấy ngàn kỵ binh tới đây. Tần Tu Dật dẫn một đội nhân mã từ từ về phía , nhưng đột nhiên chiến mã của hí dài một tiếng dừng bước!

Tần Tu Dật nín thở, tay cầm trường kiếm đợi dị động.

“Rầm!”

Tần Tu Dật đầu , tảng đá núi đột nhiên lăn xuống, mấy tảng đá khổng lồ đang lăn xuống đáy cốc!

Lại đầu , tảng đá lớn bên cũng đổ rầm xuống đáy cốc chật hẹp, đáy cốc vốn nhỏ bé, nhiều đá lớn như lăn tới khiến bọn họ né tránh cũng kịp, nhất định sẽ đè nát thành thịt vụn!

“Có mai phục! Mau rút lui!” Tần Tu Dật hét lớn một tiếng, ghìm ngựa xoay thì thấy binh lính phía còn ý thức nguy cơ phía nên kịp đầu. Trong thời gian ngắn, ở đáy cốc nhỏ hẹp mà đám chen chúc loạn thành một đoàn!

Trong thời gian , đá lăn xuống dốc khiến nhiều và ngựa thương. Vẻ mặt Tần Tu Dật lãnh đạm chỉ huy: “Người phía lui ! Không loạn trật tự! Xông thương sẽ xử trí theo quân pháp!”

Vừa dứt lời, các binh sĩ liền bình tĩnh một chút, khi Tần Tu Dật chuyển hướng về phía cuối đội, để cho binh lính phía rút lui . mà cửa của Vô Nhân Cốc đột nhiên một đội kỵ binh Bắc Tề vọt tới, trực tiếp ngăn cản đường lui của bọn họ, vung đao về phía binh lính Đại Minh. Đá lớn vốn thương ít , lúc vội vàng ứng chiến, càng luống cuống tay chân. Tay Tần Tu Dật cầm trường kiếm, xông lên g.i.ế.c địch. Kiếm khí của bay ngang, lấy một chắn mười, nhưng phía cung tiễn nhắm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-94.html.]

“Tướng quân cẩn thận!” Tần Tu Dật đầu thấy binh của chắn ở phía , n.g.ự.c trúng một mũi tên!

Tần Tu Dật một tay nâng lên: “Lý Lượng!”

“Tướng quân… Mau đưa quân ! Có đại quân mai phục ở đây…” Dứt lời, liền ngừng thở.

“Lý Lượng! Lý Lượng!” Đôi mắt Tần Tu Dật đỏ như máu, về phía kẻ b.ắ.n tên. Trên đỉnh sơn cốc, hai bên rừng rậm rạp đám đang , cung tiễn thủ đồng thời giương cung cài tên, hướng về phía đáy cốc. Tần Tu Dật híp mắt , giờ phút bản giống như cá thớt, mặc cho chặt chém. Dưới cờ của quân lính Bắc Tề, một bóng đỏ rực thẳng. Mặc dù ngược ánh mặt trời, cũng rõ ràng, nhưng Tần Tu Dật cũng chính là Lục Vương tử của Bắc Tề. Nam nhân một mũi tên của b.ắ.n mù mắt trái. Lục Vương tử của Bắc Tề là Mạc Lặc, đeo bịt mắt màu đen, sắc mặt âm trầm chằm chằm Tần Tu Dật, tựa hồ hận thể lột xác . Tần Tu Dật buông t.h.i t.h.ể Lý Lượng xuống, trong lòng hiện tại địch mạnh yếu, thể tham chiến, liền hét lớn một tiếng: “Mau rời khỏi cốc! Chém một con đường máu!”

TBC

Lục Vương tử của Bắc Tề lạnh lùng : “Công kích mạnh mẽ cho ! Ai thể bắt Tần Tu Dật, bổn vương nhất định sẽ trọng thưởng!”

Được khích lệ như nên binh lính Bắc Tề nhao nhao lao xuống núi, giống như dã thú tụ tập xuống đáy cốc để gia nhập hỗn chiến. Tần Tu Dật vung trường kiếm, quanh huyết nhục mơ hồ, g.i.ế.c đến đỏ bừng hai mắt, gương mặt đầy máu. cửa cốc vẫn gắt gao bao vây , bọn họ mà cũng cách nào báo tin cho Trấn Quốc Công.

Giờ phút , Trấn Quốc Công ở ngoài cốc cũng đợi đến chút lo lắng, ông thấp giọng với Tần Tu Thệ: “A Dật còn trở về? Chẳng lẽ xảy chuyện gì chăng?”

Tần Tu Thệ : “Nghe địa hình trong Vô Nhân Cốc hẹp dài bức bách, hiện tại chỉ sợ bọn họ cũng bao xa, chờ một chút nữa ?”

Từ ngoài cốc đến trong cốc cần cưỡi ngựa một đoạn đường hẹp, đó mới thể chính thức trong, cho nên âm thanh trong sơn cốc cũng khó thể truyền ngoài , bọn họ cũng lúc trong cốc đang trong tình trạng t.h.i t.h.ể ngổn ngang khắp nơi, m.á.u tươi đầy đất.

Trong Vô Nhân Cốc, binh mà Tần Tu Dật đưa đến còn bao nhiêu , hô lớn: “Chúng yểm hộ tướng quân chạy ngoài!”

Tần Tu Dật bổ một kiếm xuống tên binh sĩ Bắc Tề, quát to: “Mọi theo !”

Lục Vương tử của Bắc Tề ở đỉnh núi đang hứng thú bọn họ sắp c.h.ế.t mà còn giãy dụa, sự đắc ý trong lòng càng thêm sâu sắc. Hắn tà mị, : “Cầm cung tiễn đến đây.”

Tùy tùng nhanh chóng trình lên cây cung nạm đầy bảo thạch, hài lòng vuốt ve cây cung mũi tên đặc chế, thiết kiếm so với mũi tên bình thường còn uy lực mạnh hơn, ánh mặt trời, nó lóng lánh hiện lên ánh sáng lạnh lẽo. Vẻ mặt Lục Vương tử dữ tợn, lẩm bẩm: “Tần Tu Dật, đây chính là quà mà bổn vương cố ý chuẩn cho ngươi.”

Dứt lời, cài cung kéo tên, nheo mắt duy nhất để nhắm đó ngón tay chợt buông , tàn nhẫn phóng tên!

Mũi tên b.ắ.n thẳng về phía Tần Tu Dật, cảm thấy nguy hiểm ập tới nên vội vàng né tránh, nhưng mũi tên vẫn b.ắ.n trúng cánh tay của ! Lực b.ắ.n thật lớn, thoáng cái gắt gao đóng đinh vách núi phía ! Trường kiếm bên tay rớt xuống đất.

“Tướng quân!” Một binh cả kinh hô to một tiếng, trong lúc phân tâm, binh lính Bắc Tề dùng một đao c.h.é.m bay đầu!

Loading...