Xuyên Về Cổ Đại Làm Bà Chủ Nhỏ - Chương 77
Cập nhật lúc: 2025-04-22 22:51:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sở thích của nàng dường như khác với các khuê nữ bình thường. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu , : “Trước giỏi giao tiếp với khác, ngược thể tự vùi đầu tập trung việc gì đó, cái khác cũng hứng thú, nhưng đối với nấu ăn, thể cho cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.”
Khi nàng còn nhỏ ở bên ông bà nội, lớn mới đến bên cạnh cha , công việc của hai bận rộn, cho nên bắt đầu từ đó, nàng học cách giải quyết ba bữa trong ngày. Cũng lẽ là từ thời gian đó, nàng mới thích cảm giác tự do tự tại . Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hỏi: “Vậy thích ăn gì?”
Tần Tu Viễn sửng sốt, nghĩ một lát đáp: “Hình như … Không đặc biệt thích ăn món gì, cũng thể bản thích món gì nhất.”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc mở to mắt: “Thật ?”
Tần Tu Viễn gật đầu, : “Từ nhỏ cha nghiêm khắc yêu cầu chúng … Rất ít cơ hội ăn điểm tâm, ông rằng nam tử hán nên vấn đề ăn uống chi phối.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, : “Ta đồng ý.”
Nàng lẩm bẩm: “Trong trường hợp điều kiện như thì tại nam nhân thể ăn ngon?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc : “Tuổi thơ điểm tâm thưởng thức là trọn vẹn, hài tử ăn vặt tuỳ tiện, chứng tỏ sủng ái quá mức…”
Dứt lời, vẻ mặt đồng tình Tần Tu Viễn, dường như nghĩ đến thời thơ ấu của mà tính toán thiệt hơn.
Tần Tu Viễn hứng thú nàng, rõ ràng lý lẽ gì nhưng nàng hợp tình hợp lý. Vẻ mặt nàng cũng dần thoải mái, khảng khái : “Khi còn nhỏ, ăn nhiều món điểm tâm, cho nên khi nào cơ hội, sẽ đề bù đắp cho .”
Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, kề sát nàng: “Cho nên, nàng sủng ái , đúng ?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, sắc mặt đỏ ửng như mây trời chiều tà, nàng e thẹn hất tay Tần Tu Viễn , bước chân chạy nhanh ngoài. Tần Tu Viễn cúi đầu , đó cũng lập tức đuổi theo. Phía một quầy hàng nhiều vây quanh, Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò chen , hóa là tranh đường*!
Tranh đường vẽ bằng đường, đây cũng là nguyên liệu chính, dụng cụ sử dụng chỉ một cái muỗng nhỏ, đường trắng cộng với một ít mạch nha đặt bếp, dùng lửa nóng đun sôi. Chờ đường nấu thành dạng lỏng sền sệt là thể kéo tơ vẽ tranh, khi vẽ xong, nước đường khô định hình thành tranh, lập tức dùng xẻng nhỏ gạt bức tranh đường lên, dán tăm trúc nữa là đại công cáo thành. Chủ quán là một lão bà bà, bà đang nghiêm túc vẽ một con chim nhỏ, đầu tiên bà lấy một thìa kẹo nóng đổ xuống một chút, kéo thành một cái mỏ chim nhọn, đó quyết đoán kéo về phía thành cánh chim. Bà lão khéo tay vô cùng, tựa như con chim nhỏ sắp vỗ cánh bay cao, còn vẽ xong sống động như thật. Đứng quầy hàng là một tiểu cô nương, nàng nắm tay mẫu , vô cùng thích thú: “Mẫu ! Nhìn kìa! Con chim nhỏ của con sắp xong !”
Nghe thấy tiếng chờ mong của hài tử, xem vây quanh khỏi nở nụ , còn bỏ tiền mua cái thứ hai. Lão bà bà khéo léo dán tăm tre con chim nhỏ nhẹ nhàng dùng xẻng hớt con chim nhỏ khỏi mặt đá. Khi bà bà đang đưa kẹo đến tay tiểu cô nương thì đám đông truyền âm thanh ồn ào. Đột nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy đẩy một cái, nàng đầu thấy mấy nam nhân hỗn tạp đến quầy hàng, tên cầm đầu mặc cẩm bào, bộ dạng hung dữ : “Lão thái bà, phí bảo hộ hôm nay còn nộp? Vậy mà dám nhàn nhã ở đây buôn bán ?”
Bầu khí hài hòa phá vỡ một cách thô bạo, lão bà bà ngẩng đầu lên, thấy tới liền run rẩy : “Mấy vị đại gia… Lão Đầu nhà bệnh nặng, mấy ngày gần đây kiếm đồng nào đều mua thuốc… Hôm nay mới khai trương, thật sự là để nộp…”
Khí thế tên hung đồ vô cùng mãnh liệt: “Ta quản Lão Đầu ngươi bệnh bệnh , chỉ cần phí bảo hộ! Ngươi đang mở quầy hàng phố mỹ thực của Bắc thành, ngươi theo các quy tắc nơi đây! Nếu tiền, thì đừng bày sạp hàng nữa!”
Lão bà bà chút sợ hãi, vội vàng đưa tranh đường cho tiểu cô nương, : “Hài tử ngoan, mau !”
Dứt lời, bà ủy khuất lau mắt, thu sạp về nhà.
Thấy đám côn đồ dạng lương thiện gì, thực khách vây quanh lão bà bà cũng nhao nhao tản , chỉ Đường Nguyễn Nguyễn vẫn yên nhúc nhích.
Ai ngờ tên hung đồ còn hắc hắc, : “Lão thái bà, tranh đường của bà bán ? Không nộp phí bảo hộ nhưng tới đây ăn, đúng là phá hỏng quy củ của đại gia!”
Dứt lời, nhanh tay đoạt lấy bức tranh đường trong tay tiểu cô nương, hung hăng ném xuống đất!
“Hu hu! Nương, con chim nhỏ của con!” Tiểu cô nương sợ tới mức lập tức lên, mẫu nàng cũng lộ vẻ mặt kinh hoảng, vội vàng ôm nữ nhi lòng an ủi, thừa dịp côn đồ còn ngăn cản khác nhanh chóng ôm con rời . Lão bà bà thấy bức tranh đường nghiền nát mặt đất, run rẩy dậy, , “Ngươi bắt nạt quá đáng! Đây là quy tắc do ai đặt ?”
TBC
Tên hung đồ hoành hành bá đạo quen , nào ngờ đến một lão bà bà cũng dám đến khiêu chiến với ? Vì thế liền : “Lão tử là chất tử bên ngoại của Lý Cẩm Trình, Lý đại nhân, ở trong thành Ích Châu, lão tử chính là quy củ?”
Bên cạnh nghị luận lên tiếng: “Chất tử của Lý đại nhân… Vậy vì ở Nam thành mà còn đến Bắc thành rêu rao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-ve-co-dai-lam-ba-chu-nho/chuong-77.html.]
“Thật sự là ức h.i.ế.p quá đáng… ”
Ngay cả dân chúng cũng Nam Cẩm Trình, Bắc Vương Nhiên, Nam Bắc phân trị, quấy nhiễu lẫn .
“Không ngại cho các ngươi , thúc thúc sẽ nhanh chóng thăng chức Chỉ huy sứ Ích Châu, đến lúc đó cho dù là Nam thành là Bắc thành thì lão tử thích sẽ đến đó! Còn đến phiên lão thái bà như ngươi dong dài !”
Dứt lời, đẩy lão bà bà một cái!
“A…” Lão nhân gia vốn vững, bây giờ còn đẩy mạnh một cái liền ngã về phía , ai ngờ đỡ lấy. Lão bà bà , đúng là một cô nương tướng mạo như thiên tiên, bà run giọng : “Đa tạ…”
Đường Nguyễn Nguyễn ân cần hỏi: “Bà bà, bà chứ?”
Lão phu nhân lắc đầu: “Ta …” Bà thấp giọng : “Lý công tử khi dễ bá tánh quen , sẽ để bất luận kẻ nào mắt, cô nương mau , chớ quấn lấy…”
Hoàng hôn buông xuống, nương theo ánh đèn lồng đường phố mỹ thực , tên hung đồ cũng thấy rõ đỡ lão bà bà là ai. Cô nương mắt hạnh to tròn, má trắng như tuyết, trong lúc tức giận còn mang theo vài phần quật cường, bộ dáng căm giận bất bình, cho tên hung đồ thấy càng ngứa ngáy.
“Tiểu nương tử từ tới đây? Lại sinh xinh như ?” Tên hung đồ cúi xuống, vẻ mặt khinh khỉnh về phía Đường Nguyễn Nguyễn: “Chậc chậc… Ông trời thực sự đối xử với tệ!”
Nhóm côn đồ phía cũng đùa: “Đại ca đúng là diễm phúc cạn! Ha ha ha!”
Đôi mắt của Đường Nguyễn Nguyễn bừng cháy lửa giận, nàng quát lớn: “Các ngươi thật quá đáng! Ta hỏi một chút, Lý đại nhân cho ngươi cầm quyền ở đây hoành hành bá đạo ?”
Tên hung đồ tham lam về phía Đường Nguyễn Nguyễn mà : “Ây dô, tại tiểu nương tử đột nhiên quan tâm đến tiểu thúc thúc của như ? Chẳng lẽ của ?”
Dứt lời, vươn tay kéo Đường Nguyễn Nguyễn…
“A!”
Thanh âm quả thật phát từ tên hung đồ đó! Tay còn chạm tới vạt áo Đường Nguyễn Nguyễn, đột nhiên cảm giác hàn quang kề sát, khiến cổ cũng lạnh lẽo!
Mới , nếu thể vươn thêm nửa tấc thì chỉ sợ thanh trường kiếm đoạt tính mạng. Hắn lùi vài bước, sờ lên cổ , thấy vết thương chảy một chút m.á.u thì nhất thời kinh hãi thất sắc, oán hận xuất hiện. Tần Tu Viễn mặc một trường bào màu xanh đậm, cầm kiếm mà hiên ngang, nghiêng chắn mặt Đường Nguyễn Nguyễn và lão bà bà đó, thậm chí còn thèm liếc mắt tên hung đồ mà thẳng về phía Đường Nguyễn Nguyễn: “Sao nàng chạy nhanh như ? Ta tìm nàng lâu.”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy tới đúng lúc, trong lòng cũng thoải mái ít, nàng mỉm với . Tên hung đồ thấy Tần Tu Viễn vẫn để mắt càng tức giận, : “Ngươi là tên tiểu nào? Dám đối nghịch với đại gia ?”
Đám côn đồ phía thấy mắt chỉ một thì cũng nóng lòng khiêu khích. Một tên côn đồ tay cầm cây gậy gỗ thừa dịp để ý liền bổ về phía lưng Tần Tu Viễn, Đường Nguyễn Nguyễn kinh hãi: “Cẩn thận phía !”
Tần Tu Viễn mỉm , thậm chí còn đầu mà kiếm khí vung lên, tên côn đồ đánh lén bay tới góc tường, “Oa” phun một ngụm máu.
Còn vẫn Đường Nguyễn Nguyễn, đôi mắt phượng khẽ nhướng lên, : “Nàng đang lo lắng cho ?”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn chút ửng đỏ, vội vàng : “Chàng… Chàng thể chuyên tâm giao đấu !”
Tần Tu Viễn mỉm : “Bọn xứng.”
Lập tức đầu , lướt qua đám côn đồ , lạnh lùng : “Còn ai đến thử nữa?”
Tên hung đồ hét lên: “Các , lên cho !” Dứt lời, vang lên tiếng ghê tởm: “Cẩn thận một chút, đừng mỹ nhân của thương!”