Xuyên vào truyện làm nữ chính - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:52:52
Lượt xem: 64
Sau khi ăn xong, Cố Trạch cầm sách lớp một tới, gõ gõ bàn: “Tiểu Cảnh, hôm nay chúng ta sẽ học môn tiếng việt lớp một.
“Anh ơi, bên ngoài có tuyết rơi kìa, hôm nay không thể nghỉ một buổi sao ạ?”
Cố Tiểu Nhị vốn đã tính toán cả rồi, ăn xong bữa sáng sẽ ra ngoài kêu Mãn Thương với Lương Thương đi nghịch tuyết, ai ngờ còn chưa kịp ra cửa, đã bị anh hai kêu lại, tất nhiên sẽ không vui.
“Không được, thầy giáo nói, học tập phải có tính kiên trì bền bỉ, không thể bỏ dở nửa chừng. Lúc trẻ không cố gắng, về già ắt bị thương”
Tiểu Cố An ôm vở đi tới, giọng trẻ con nói: “Anh hai không ngoan chút nào”
Không ngoan thì không ngoan.
Dù sao lúc này chú cũng không có ở nhà, thím thì ở trong bếp, cậu nhóc chỉ cần lén chạy ra ngoài là có thể đi nghịch tuyết rồi.
Cố Tiểu Nhị cười toét miệng, ngoài miệng thì đồng ý, nhưng bước chân lại hướng ra bên ngoài.
Nhưng cậu nhóc lại không ngờ rằng, Cố Trạch đã ở trước cửa chờ bé từ lâu.
“Á, anh cả, anh làm gì đó”
“Theo anh về phòng học bài nào”
“Ngày mai học có được không ạ?”
“Không được, hôm nay học ngày mai cũng phải học.
“Thế em út thì sao, cả ngày nó không làm gì, sao anh cả không bảo nó?”
“Bé út đã biết viết đến bảy, so với em còn thông minh hơn nhiều”
|| ||
Mười giờ sáng, trận tuyết nhỏ ban đầu giờ đã rơi dày hơn, sân nhà rất nhanh đã phủ trắng tuyết.
Giường sưởi trong nhà đốt nóng hừng hực, ba đứa nhóc ở trong này chỉ mặc mình áo khoác lông nhung là đủ ấm, quần bông thì treo lên cửa sổ, bọn nhỏ ngẩng khuôn mặt non nớt ngắm nhìn tuyết rơi bên ngoài.
“Thím ơi, tuyết rơi kia có ăn được không ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-truyen-lam-nu-chinh/chuong-137.html.]
“Ăn được. Nhưng ăn vào sẽ bị đau bụng đó”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Vãn Thanh cầm áo khoác bông của Tiểu Cố An, lần trước bé út đi theo mấy anh trai ra ngoài chơi, không hiểu sao bị ngã một cái, dập m.ô.n.g xuống đất thôi chưa nói, còn làm rách luôn cả áo bông.
Cô đành phải lấy vài mảnh vải còn dư trong nhà ra, định dùng vải bông vá lại.
“Thế ạ, vậy cháu sẽ không ăn đâu”
Cháu sẽ để người khác ăn thử trước rồi mới ăn.
Cố Tiểu Nhị lấm la lấm lét cười trộm.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, Lâm Vãn Thanh bọc bánh trứng lại, đùm thêm một bao đường đỏ, mặc áo bông quần bông cho Tiểu Cố An, rồi dắt bé tới nhà chị dâu Kim Hoa.
Chị dâu Kim Hoa vẫn còn đang ở cữ, Phó đoàn trưởng Tôn đã đón mẹ mình là bà nội Tôn hơn sáu mươi tuổi lên đây, bà lúc nào cũng mỉm cười hiền hậu nên nhìn qua có vẻ là bà lão tốt tính.
Giống như nhà họ Cố, trời mùa đông nhà chị dâu Kim Hoa cũng chất một đống củi nhóm lửa ở trong sân, dùng để đốt lửa cho giường sưởi trong nhà.
Lúc Lâm Vãn Thanh mang theo Tiểu Cố An đến, bà nội Tôn đang ở trong bếp hầm canh gà cho con dâu, nên nhà bếp bốc khói nghi ngút.
Tiểu Cố An năm nay đã tròn ba tuổi, dù tay chân bé xíu nhưng đi đứng cứ thoăn thoắt, bị áo bọc lại thành cái bánh bao rồi nhưng vẫn rất hoạt bát.
“Thím Kim Hoa ơi, cháu đến thăm thím với em bé nè.
Cái chân ngắn nhỏ xíu của bé bước nhanh, bà nội Tôn ở trong phòng nghe thấy được, tháo tạp dề, nhiệt tình đi ra đón.
“Thím An tới rồi sao, ngoài trời lạnh thế này, thím còn mang bé trai tới, mau vào trong đi”
“Bác khỏe không ạ?”
Lâm Vãn Thanh nắm tay Tiểu Cố An, chào hỏi bà nội Tôn.
“Được, bác khỏe lắm, ở nhà được ăn ngon mặc ấm nên khỏe lắm”
Trong nhà có thêm đứa cháu trai, bà nội Tôn cười vô cùng tươi tỉnh.
Mấy người vén rèm đi vào phòng, trong phòng nóng hầm hập, đầu chị dâu Kim Hoa trùm khăn, ngồi ở đầu giường ôm Đản Đản, vừa thấy Lâm Vãn Thanh mắt liền sáng lên định đi giày ra đón hai mẹ con.