Xuyên Vào Tiểu Thuyết Mạt Thế - 299
Cập nhật lúc: 2024-07-06 19:26:33
Lượt xem: 483
Hai người một người thắp một ngọn nến, dưới đất có vài thứ bừa bộn, trong đó có một cái chậu bằng sắt và sứ, hình như là dùng để đun nước dùng cho bữa tối.
Người đàn ông cầm s.ú.n.g không hài lòng: “Sao cậu nghèo thế?”
Tô Tử Duệ buồn bực nói: “Bánh quy nén đều dùng để trả phí vào căn cứ cả rồi, chỉ mong có thể an toàn sống sót trong vài ngày.”
Người đó vẫn chưa bỏ s.ú.n.g xuống, cầm nến tiến đến gần Tô Tử Duệ nói: “Tôi thấy cậu lùn quá, mặt nhỏ, da gầy, năm nay bao nhiêu tuổi?”
Cơ thể Tô Tử Duệ vì cách tiếp cận của hắn mà cứng đờ: “Em mười tám tuổi, vốn là sinh viên trường đại học đối diện.”
“Còn là sinh viên đại học sao?” Người đó nhìn từ trên xuống dưới Tô Tử Duệ: “Có được một mét bảy mươi không?”
Tô Tử Duệ miễn cưỡng cười: “Anh, chiều cao của em luôn là nỗi đau, anh đừng nhắc tới.”
“Sỉ nhục cậu rồi à?” Người đó trưng ra vẻ mặt khinh thường nói: “Nhìn cậu như vậy, không phải là một cô gái cố ý vỡ giọng, giả làm đàn ông đó chứ.”
Tô Tử Duệ lập tức nói: “Không! Em là đàn ông chân chính, nếu như anh không tin, em lập tức cởi quần áo cho anh xem.”
Người đó nói: “Vậy thì cởi quần áo ra.”
Tô Tử Duệ chỉ có thể thả ba lô trong tay xuống, khoanh tay nắm lấy vạt áo của mình.
Lúc này, người cầm s.ú.n.g nói đùa: “Đàn ông cởi quần áo gì chứ, cởi thì cứ cởi quần ra”.
Tô Tử Duệ hơi khựng lại, nhìn người cầm nến bên cạnh: “Anh ơi, thật sự phải cởi quần à?”
Người đó lại nhìn Tô Tử Duệ, dường như có hơi nghi hoặc, nhưng vẻ mặt Tô Tử Duệ lại quá độ lượng, nâng cằm nói: “Cởi ra, đàn ông cởi quần thì có làm sao? Thấy trong nhà vệ sinh còn ít à?”
Tô Tử Duệ nhẹ nhàng tranh luận: “Em có thể vào toilet cởi quần được không? Hành lang có nhiều cửa sổ như vậy, cảm giác có hơi không tốt.”
“Còn cảm thấy không tốt?” Người đó khó chịu nói, giơ tay chĩa s.ú.n.g vào Tô Tử Duệ.
“Em cởi em cởi, đại ca! Thật ra hai người có thể xem yết hầu, em có một cái!” Tô Tử Duệ vội vàng cởi cúc quần.
Người đó ghé sát vào cổ cậu nhìn: “Mẹ kiếp, cậu ta quả thực có yết hầu, cậu ta là đàn ông.”
Người cầm s.ú.n.g buồn cười hỏi: “Vậy cậu còn muốn xem không?”
“Xem cái rắm, thật là xui xẻo.”
Tô Tử Duệ ngừng cởi quần áo.
Hai người đều không bắt được gì, người cầm s.ú.n.g chỉ vào Tô Tử Duệ nói: “Nên làm thế nào với người này?”
Người cầm nến thản nhiên nói: “Chúng ta có thể giải quyết bằng cách nào khác?”
Tô Tử Duệ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đang định nói chuyện thì trong phòng đột nhiên vang lên hai tiếng súng.
Hai người trước mặt ngã xuống đất, Tô Tử Duệ sợ hãi run rẩy.
Tống Vy từ trong phòng đi ra, nói với Tô Tử Duệ: “Lấy balo của bọn họ đi.”
Tô Tử Duệ kịp phản ứng, lập tức đi lấy balo ra, Tống Vy cầm trong tay hai khẩu súng, hai người nhanh chóng rời khỏi tòa nhà văn phòng.
Đùa thôi, nơi này rất gần hiện trường vụ đấu s.ú.n.g vừa rồi, nếu không rời đi, chỉ có thể chờ bị mắc kẹt.
Không biết đã đi được bao lâu, Tô Tử Duệ cảm kích nói: “Anh Lý, cảm ơn anh đã cứu mạng.”
Tống Vy ậm ừ ra lệnh: “Cậu đợi ở đây, tôi đi giấu súng.”
Ước chừng nửa giờ sau, Tống Vy uống nước trái cây trở về, Tô Tử Duệ vẫn ôm ba cái balo chờ ở đó.
Tống Vy đi tới, bảo cậu đổ hai chiếc balo còn lại ra, bên trong tìm thấy khoảng mười kg bánh quy nén, hạt hết hạn sử dụng và một gói gia vị mì ăn liền.
Tống Vy nói: “Thức ăn chúng ta chia đều, đạn thuộc về tôi, những chuyện khác cậu tự mình xử lý.”
“Em còn có thể lấy đồ ăn sao?” Trên mặt Tô Tử Duệ có hơi ngạc nhiên, nói: “Cảm ơn anh Lý, anh là anh ruột của em.”
Tống Vy không trả lời, cất đạn đi.
Lúc này Tô Tử Duệ mới hối hận: “Em thật sự ngu ngốc, vừa nhớ lại các chi tiết, phát hiện trong đó một người cầm s.ú.n.g b.ắ.n tỉa, hắn nhất định là người căn cứ Bàn Cổ.”
Chương 299
“May mắn anh kịp thời nổ súng, nếu không em đã mất mạng rồi.”
Tống Vy mỉm cười với cậu, nói: “Cậu khá thích suy ngẫm sau sự việc, nhưng tôi nghĩ sau này cậu nên nói dối.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-tieu-thuyet-mat-the/299.html.]
Tô Tử Duệ không kịp phản ứng, ngốc nghếch nói: “Có ý gì?”
Tống Vy: “Cậu nói cậu mười tám tuổi sẽ không ai tin, chỉ cần nói cậu mười lăm tuổi, sẽ không có người hoài nghi giới tính của cậu.”
Tô Tử Duệ:......
Lúc này trời đã gần sáng, hai người vội vàng trở về căn cứ rồi về nhà.
Ký túc xá của Tống Vy lần này ở trên tầng hai, nhưng là tầng cực đông và không có ai ở bên cạnh.
Cô kéo rèm lại và bắt đầu đặt đá viên bên ngoài, sau đó lấy tấm làm mát ra và bật quạt làm mát.
Gió thổi qua, cuối cùng cảm giác mát mẻ hơn.
Tống Vy lấy rau hầm và cơm trắng từ trong không gian ra, ăn một bữa đơn giản rồi ngủ thiếp đi.
Đã đến lúc phải ra ngoài vào ngày thứ năm.
Tống Vy hứa với cha mẹ cô sau năm ngày sẽ trở về, nếu hôm nay không tìm được manh mối nào, chuyến đi này sẽ vô ích, hai trăm điểm cống hiến sẽ bị lãng phí.
Không đợi đến tối, Tống Vy đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi ký túc xá vào khoảng sáu giờ chiều.
Thật bất ngờ, có người gõ cửa ký túc xá của cô.
Trong nhà Tống Vy vừa mới tan băng, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài rất nhiều, cô đợi mấy giây mới lớn tiếng nói: “Bên ngoài là ai, sớm như vậy mà muốn làm gì?”
Bên ngoài có người nói: “Người anh em, hôm qua cậu tới căn cứ, hôm nay nhất định phải cùng đội đi làm nhiệm vụ.”
“Tôi đến từ phân đội 99, đại ca chúng tôi thấy tư chất cậu không tệ, muốn đưa cậu cùng ra ngoài.”
Tống Vy giả vờ thiếu kiên nhẫn: “Ra ngoài cũng không sớm như vậy, đợi tôi tỉnh lại đã.”
Người bên ngoài do dự một chút: “Được rồi, người anh em, cậu có thể ngủ thêm nửa giờ nữa, tôi ở bên ngoài chờ.”
Tống Vy vốn định hôm nay đi xem khu S, không ngờ lại gặp được người kiên trì như vậy, nhất thời không nói nên lời, quyết định đi ra ngoài.
Các viên đá đã được cất giữ trong không gian nếu để trong phòng này, chúng sẽ được giữ ấm.
Đợi khoảng mười phút, Tống Vy mạnh mẽ mở cửa ra, nhìn thấy một thanh niên da đen đang đứng trước cửa nhà cô.
Cô giả vờ không vui: “Anh sao vậy? Tại sao lại đứng trước nhà người khác? Hơn nữa, tôi cũng không có ý định gia nhập phân đội 99, hôm qua tôi đã xem bảng xếp hạng rồi.”
“Tôi muốn gia nhập phân đội Rồng hạng nhất.”
Chàng trai trẻ lịch sự nói: “Đội Rồng bây giờ không tuyển người. Đội 99 của chúng tôi gần đây đang tuyển dụng thành viên mới. Bây giờ lực lượng mới xuất hiện, có thực lực rất mạnh trong căn cứ.”
Tống Vy nhìn thanh niên: “Có thật hay không? Anh tên gì?”
Chàng trai nói: “Biệt danh của tôi là Điêu Tử. Anh Lý cứ gọi tôi là Tiểu Điêu Tử là được.”
Tống Vy nói: “Vậy giới thiệu đội của anh cho tôi xem.”
Điêu Tử suy nghĩ một chút: “Không đúng, anh Lý, cùng tôi xuống lầu đi. Đội chúng ta quen đi sớm về muộn, bây giờ đã tụ tập rồi.”
Trên đường đi, Điêu Tử giới thiệu: “Đội trưởng của chúng ta tên là Triệu Lôi, hẳn là lớn tuổi hơn cậu, cậu cứ gọi là anh Lôi là được.”
Tống Vy ậm ừ.
Phía dưới chỉ có một tầng, Điêu Tử cũng không biết nhiều, rất nhanh hai người đã đi tới cửa, quả nhiên có một đội đang tụ tập.
Số lượng người khoảng ba mươi.
Nhóm đàn ông đông đúc chen chúc nhau, Tống Vy không nói được gì, nhưng cô nhìn thấy ba cô gái ngày hôm qua cũng ra cửa gạ gẫm, còn người phụ nữ cô dẫn vào phòng vẫn đang trêu chọc một người đàn ông cao lớn.
Điêu Tử nói: “Đó là đội trưởng Triệu Lôi của chúng ta.”
Triệu Lôi cao trên một mét tám, để râu, nhìn không béo cũng không gầy.
Nhìn thấy Tống Vy với vẻ mặt hài lòng đi tới, hắn vội vàng tránh xa nữ nhân, lớn tiếng nói: “Lý Kỳ?”
Lý Kỳ là tên giả của Tống Vy.
Tống Vy hét lên: “Chào buổi sáng, anh Lôi.”
Triệu Lôi cười toe toét: “Suy nghĩ xong rồi, có ý định gia nhập phân đội 99 của chúng ta không?”
Tống Vy nói: “Còn phải xem một chút, dù sao đây cũng là chuyện lớn của cải và mạng sống.”