Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 878
Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:11:39
Lượt xem: 74
Lâm Ngọc Trúc vòng tay ôm lấy Tiểu Lương Đống qua, ôm chặt, cười nói với chị dâu: “Chị dâu, em cũng chuẩn bị cho Bảo Xu rồi, chờ đứa nhỏ khỏi ốm, qua đây rồi em cho, không thể nào để đứa nhỏ không biết đồ này là ai tặng được. Em không chịu thiệt thòi này đâu.”
Người trong phòng đều chỉ coi như lời nói đùa, chỉ có chị dâu cả Lâm nghe ra được hàm ý khác.
Lâm Ngọc Trúc không nhìn chị dâu cả Lâm thêm nữa, chuyên tâm chọc Tiểu Lương Đống.
Sau một màn náo nhiệt, anh cả Lâm cũng tới, lúc mở cửa đi vào khiến cho mẹ Lâm sửng sốt, lập tức trừng mắt, nhìn chằm chằm vào đứa bé nuôi đến trắng trẻo mập mạp, đầu tết hai b.í.m tóc trong lòng anh cả Lâm, mẹ Lâm trực tiếp ướt cả mắt, đi qua nói với vẻ mặt ôn hòa: “Bảo Xu, còn nhớ bà nội không?”
Tiểu Bảo Xu nhìn mẹ Lâm một cái, hiển nhiên cũng không còn nhớ nữa, xấu hổ chui vào lồng n.g.ự.c của cha.
Lòng mẹ Lâm liền đau giống như bị d.a.o cắt, quay người lau nước mắt.
“Mẹ.” Anh cả Lâm có hơi hổ thẹn mà hô lên.
Còn Lâm Ngọc Trúc lại lấy ra một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng y chang đặt ở trước mặt của Tiểu Bảo Xu, trêu chọc một chút.
Sự chú ý của đứa nhỏ lập tức bị hấp dẫn, nhẹ nhàng duỗi bàn tay nhỏ ra bắt lấy, Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Con nhận lấy rồi để cho cô út ôm cái được không?”
Đứa nhỏ không chút d.a.o động.
“Đây là cô út.” Anh cả Lâm ở bên cạnh dịu dàng nói.
Cuối cùng, dưới sự mê hoặc của khóa vàng, Lâm Ngọc Trúc cuối cùng cũng ôm được cháu gái vào lòng, Lâm Ngọc Trúc vừa ôm vừa dẫn đứa nhỏ đi nói chuyện với mẹ Lâm.
Miệng nói mãi: “Hồi con còn nhỏ bà nội còn ôm con đi ngủ, con còn nhớ không?”
Đứa nhỏ nhìn chằm chằm mẹ Lâm để nhìn thật kĩ, có chút mù mờ.
Lâm Ngọc Trúc vừa lắc chiếc chuông nhỏ trên khóa vàng, vừa từ từ đặt đứa nhỏ vào vòng tay của mẹ Lâm.
Mẹ Lâm thuận thế ôm vào lòng, nước mắt trực tiếp chảy ra.
“Ây da, bà nội lớn thế rồi còn rớt nước mắt.” Lâm Ngọc Trúc nói đùa với Tiểu Bảo Xu.
Tiểu Bảo Xu nhìn nước mắt trên mặt bà nội, rất lanh lợi lau giúp mẹ Lâm, giọng non nớt nói: “Không đau nữa.”
Vừa nói vừa rất ra dáng dùng bàn tay bé xíu mập mạp vỗ vỗ vai của mẹ Lâm.
DTV
“Con gọi một tiếng bà nội, bà nội liền không đau nữa.” Lâm Ngọc Trúc nhẹ giọng nói.
Tiểu Bảo Xu nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, lại cất giọng non nớt nói: “Bà nội, không đau.”
Chất giọng trẻ con này quả thật gọi vào tận trong đáy lòng mẹ Lâm, lập tức ôm cháu nội vào lòng gọi tâm can đại bảo bối.
Chị cả Lâm ở bên cạnh cũng ướt cả mắt, vờ ra vẻ oán giận nói: “Đãi ngộ của cháu gái nội với cháu trai ngoại khác biệt cũng thật là lớn.”
Mẹ Lâm ôm chặt lấy Bảo Xu bé bỏng, nói: “Bảo Xu của chúng ta khiến người ta yêu thương, có đúng không nào.”
Tiểu Lương Đống hình như là người thích náo nhiệt, cũng chạy tới đây đòi mẹ Lâm ôm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-878.html.]
Trong phòng một trận cười vang, trừ chị dâu cả Lâm có hơi xấu hổ ra, tâm trạng của mọi người đều rất không tồi.
Ai cũng không nhắc đến chuyện đứa nhỏ bị ốm, chị dâu cả Lâm tự mình hòa hoãn lại tâm trạng, tươi cười trò chuyện với Dương Liễu.
Trong lòng lại rất phức tạp, dù thế nào cũng không nghĩ ra Lâm Lập Dương làm thế nào mà tán được cô gái ở Kinh Đô đến tay vậy.
Có chút tâm tư của riêng mình, nên sau khi trò chuyện một chút về việc nhà, liền hỏi: “Nghe nói chuyện nhà ở ở thành phố lớn cũng rất khó khăn, có rất nhiều nhà đều là cả nhà chen chúc ngủ trong một phòng.”
Dương Liễu nghe xong, tròng mắt lóe lên, cười nói: “Dạ, quả thực có một số nhà như vậy, tuy nhiên nhà bọn em là nhà tổ tiên để lại, nhiều phòng hơn một chút, vừa hay đủ cho người nhà ở.”
Chị dâu cả Lâm gật đầu cười cười, lại vờ như vô ý nói: “Thế em với Lập Dương cưới nhau xong thì ở đâu? Ở thành phố, thuê nhà có dễ không?”
Dương Liễu ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Không đâu, Lập Dương đã mua nhà rồi. Cũng là nhà với sân riêng biệt ạ.”
Lời này vừa dứt, chị dâu cả Lâm liền nhìn anh cả một cái, biểu cảm dần nặng nề.
Lâm Ngọc Trúc đổi tầm mắt, ôm lấy Tiểu Bảo Xu, cười hì hì nói: “Phế phẩm ban đầu đều không được coi trọng ngược lại là đồ quý giá, Lập Dương nhờ vào nó mà kiếm được chút tiền. Nhân lúc còn sớm mua nhà, hiện giờ cùng với bạn bè xuống phía nam bán hàng mấy lần, lại kiếm thêm chút, tự mình mua được tứ đại kiện với TV làm sính lễ. Không để cha mẹ nhọc lòng một tí nào.”
Lâm Lập Dương sớm đã trả tiền nhà lại cho Lâm Ngọc Trúc và cha mẹ Lâm, kết hôn quả thật không tiêu bất cứ phân tiền nào của cha mẹ.
Anh rể cả nghe thấy xuống phía nam bán hàng thì mắt sáng lên, kéo Lâm Lập Dương bắt đầu trò chuyện.
Lâm Ngọc Trúc ở bên cạnh nói xen vào: “Anh rể, lời hôm nay bọn em nói đừng nói ra ngoài nhé, bọn em cũng muốn ăn một cái tết yên bình ạ. Giống như bác gái Đặng nói, làm gì có cái năng lực giúp đỡ được hết mọi người chứ.”
Có thể lên đến vị trí người tiếp phẩm, có ai không phải là người lanh lợi, anh rể cả lập tức hiểu được hàm ý khác trong lời nói của dì út.
Liền cười hì hì nói: “Không nói, chuyện xuống phía nam bán hàng này cũng cần phải tiền vốn xoay vòng.”
Mẹ Lâm khẽ vỗ con gái một cái: “Em trai con còn chưa khoe, con đã khoe khoang rồi.”
Lâm Ngọc Trúc nói với Tiểu Bảo Xu trong lòng mình: “Nào, chơi đấu bò với cô út nào.”
Đứa nhỏ thế mà nghe hiểu được, thật sự chọi đầu với Lâm Ngọc Trúc.
Bữa tối xem như ăn đến náo nhiệt, cơm nước xong Dương Liễu vô cùng siêng năng giúp thu dọn bát đũa, đến cả Thẩm Bác Quận cũng ra tay giúp đỡ, điều này hiện ra chị dâu cả Lâm vô cùng không hiểu chuyện.
Đến khi hai vợ chồng rời đi, chị dâu cả Lâm có hơi hối lỗi mà nói với mẹ Lâm: “Mẹ...”
Mẹ Lâm không để cho con dâu mở miệng, có một số lời nói ra rồi, thì sẽ thật sự tổn thương tới cảm tình, bèn dịu giọng nói: “Bảo Xu được các con nuôi nấng thật tốt, vất vả cho cha mẹ con rồi, rảnh rỗi thì đưa con bé qua chơi nhiều hơn nhé.”
Chị dâu cả Lâm gật đầu, thần sắc bất định cúi đầu xuống.
Lâm Ngọc Trúc nói với Tiểu Bảo Xu: “Đến thường xuyên nha, chỗ cô út có không ít đồ, toàn bộ cho Tiểu Bảo Xu của chúng ta có được không nào?”
Tiểu Bảo Xu hướng về phía Lâm Ngọc Trúc nhoẻn miệng cười, hàm răng nhỏ đáng yêu cực kì.
Hai mẹ con nhìn theo bóng lưng một nhà ba người dần đi xa, Lâm Ngọc Trúc lầm bầm: “Đây đại khái chính là cuộc sống nhỉ.”
Có lẽ mọi nhà đều có một hai người hồ đồ như vậy, nhưng cũng vì một số người bất đồng tính cách này mà hội tụ lại thành một chút hương vị của cuộc sống.