Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 875

Cập nhật lúc: 2024-10-17 06:11:35
Lượt xem: 50

Chờ khi anh cả Lâm đi, mẹ Lâm gọi người lại nói: “Ngày mai người nhà chúng ta tụ tập trước, đừng quên gọi cả vợ con tới nữa.”

Anh cả Lâm gật đầu, nói: “Mẹ, hôm nay Tiểu Mỹ thật sự có việc nên không đến được.”

Mẹ Lâm gật đầu, khoát tay với anh cả Lâm.

Mặc dù Lâm Lập Dương và Dương Liễu đã đăng kí kết hôn, nhưng vẫn chưa làm tiệc rượu nên Lâm Ngọc Trúc và Dương Liễu ở chung một phòng, Lâm Lập Dương và Thẩm Bác Quận chung một phòng.

Buổi tối lúc đi ngủ, Dương Liễu thăm dò một chút về họ hàng thân thích từ phía Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc kể sơ qua cho cô ấy, khi đã nói xong, Dương Liễu nhỏ giọng hỏi: “Chị ba, hôm nay cảm thấy anh cả.... Trong đó có chuyện gì sao ạ?”

Lâm Ngọc Trúc trầm mặc một lúc, khẽ ho một tiếng, nói: “Chị nói ra khó tránh khỏi sẽ mang một chút ý kiến chủ quan của chị, dần dần sống chúng rồi em sẽ biết thôi. Một hai câu cũng không nói rõ ràng được, điều kiện của nhà chị dâu không tồi nên được nuông chiều một chút.”

Lâm Ngọc Trúc không nói nhiều thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng Dương Liễu đã hiểu được, xem ra chị dâu với bên nhà chồng sống không hòa hợp lắm.

Hai người không nói thêm nữa, mỗi người đều đi ngủ, Lâm Ngọc Trúc nghĩ thầm không hổ là người dám dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của mình, một cô gái như vậy trong lòng sao có thể không có mấy phần tính toán trước cho được.

Người không ngốc, cũng khá tốt.

Kì thực nếu ngốc thì ngốc hoàn toàn, còn thông minh thì thông minh một chút, chứ sợ nhất chính là kiểu nói thông minh không phải thông minh, nói ngốc lại chẳng phải ngốc.

Khi ánh sáng mặt trời buổi sớm len lỏi qua ô cửa cô, Lâm Ngọc Trúc lòng dạ hẹp hòi chính thức online.

Vừa ăn sáng vừa dỏng lỗ tai nghe động tĩnh ở bên cạnh.

Nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa của nhà bên, Lâm Ngọc Trúc húp sạch cả bát cháo, nhai một mồm đầy bánh ngô ra khỏi phòng.

Màn thao tác nước chảy mây trôi này người nhà họ Lâm đã nhìn suốt không thấy lạ nữa.

Còn Dương Liễu và Thẩm Bác Quận có chút ngẩn ra, chỉ thấy Lâm Ngọc Trúc đôi mắt sáng choang nhảy ra khỏi phòng.

Thỏ cùng lắm cũng chỉ như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-875.html.]

Mẹ Lâm cười nói với “thành viên mới” của gia đình: “Các con ăn đi, đừng để ý đến nó.”

Lâm Ngọc Trúc bên này chuyển băng ghế nhỏ nhảy nhót tung tăng tới bờ tường, trèo lên, cái đầu vừa thò ra liền nhìn thấy thím Khâu đã mở cửa đi vào nhà.

Chậc một tiếng, nghĩ sao đã vào nhà mất rồi, nhưng không sao, muốn nói chuyện còn khó chắc.

Thế là hắng giọng hô lên: “Thím Khâu~ thím Khâu ơi~ ra đây nói chuyện đi.”

Lâm Ngọc Trúc nhàm chán gác cánh tay lên trên bờ tường, yên lặng đợi thím Khâu đi ra.

Nề hà đợi cả nửa ngày, cũng không có động tĩnh gì.

DTV

Lâm Ngọc Trúc đảo mắt, lại bắt đầu hô lên: “Thím Khâu, cháu ở cửa sổ đã trông thấy thím rồi, còn không ra đây, cháu liền đi tìm thím chơi đấy~”

Thím Khâu ở trong nhà: ...

Dương Liễu đã ăn sáng xong, với Lâm Lập Dương nhìn nhau một cái, Lâm Lập Dương vẻ mặt dở khóc dở cười nói: “Chị của anh với mấy thím này quan hệ đều rất không tồi.”

Thẩm Bác Quận ăn nốt miếng cháo cuối cùng xong rất đồng ý mà gật đầu: “Ở nông thôn, cô ấy có nhân duyên tốt nhất trong thôn.”

Lâm Lập Dương suýt chút nữa là bật cười.

Dương Liễu gật đầu với vẻ mặt thấy mới lạ, đi đến bên cửa sổ ló đầu ra nhìn.

Thím Khâu ở bên đó cũng đã ra khỏi nhà, nhíu chặt khuôn mặt đầy nếp nhăn tức giận nói: “Cháu cái con bé này, sáng sớm cũng không ngưng được.”

Lâm Ngọc Trúc cười hề hề nói: “Đây không phải quá nhớ thím hay sao, hai năm nay ở Kinh Đô, vừa về quê nhà liền nhớ đến thím, cháu đây là ngày nhớ đêm mong, ngày ngày mong đợi được gặp thím mà. Thím Khâu, hơn hai năm không gặp, sao cảm thấy thím già đi không ít vậy.”

Thím Khâu: ...

Lâm Ngọc Trúc quay đầu nhìn Dương Liễu đang ở bên cửa sổ nhìn cô, hướng về phía Dương Liễu vẫy vẫy tay, tỏ ý cô ấy cùng qua đây nói chuyện.

Dương Liễu mờ mịt nghe theo chị chồng, ra khỏi nhà.

Mẹ Lâm lắc đầu cười, thím Khâu đụng phải con gái của bà như vậy cũng khá xui xẻo.

Dương Liễu bên này đi qua, mồm mép của Lâm Ngọc Trúc cũng không dừng lại, cười hì hì nói: “Thím Khâu, lần này chúng cháu trở về là làm tiệc rượu cho em trai cháu đấy ạ. Phải nói vẫn là nhờ vào phúc của thím cả, nếu không em trai cháu sao có thể tìm được cô gái ở Kinh Đô được chứ.”

Loading...