Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:47:10
Lượt xem: 74
Lâm Ngọc Trúc có chút buồn bực, mình đã lụi bại đến như vậy rồi mà sao cô lại cảm thấy vợ trưởng thôn cũng đề phòng cô nhỉ? Vừa rồi đến chỗ thím Trần hình như cũng có chút mùi vị này, nhưng vợ trưởng thôn không nên như vậy mới phải, tốt xấu gì cũng là người phụ nữ đã từng nhận đường đỏ của cô.
Trong lòng buồn bực, ngoài mặt lại cười tủm tỉm và nói với vợ trưởng thôn: "Thím à, trưởng thôn có nhà không?"
Giơ tay không đánh người đang cười, vợ trưởng thôn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Ngọc Trúc, đoán rằng cô không phải đến để cãi nhau, vừa nghĩ đến chuyện ngu xuẩn mà lão già nhà mình đã làm hôm nay, trong lòng lại thầm mắng một trận!
"Có, các cô mau ngồi xuống đi." Nói xong liền hướng về phía sau nhà mà gọi: "Ông ơi, có khách tới nhà này!"
Sở dĩ không nói rõ ra là sợ hàng xóm láng giềng nghe thấy thanh niên trí thức đến nhà bà ta, hiện tại các thôn dân cực kỳ nhạy cảm đối với thanh niên trí thức, vừa nghĩ tới lại có thêm năm thanh niên trí thức đến, trong lòng vợ trưởng thôn lại thầm mắng lão già nhà mình ngu ngốc vì đã để người của công xã lừa gạt!
Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai cũng không nhìn ra trưởng thôn đang làm gì ở phía sau nhà, đôi bên gặp mặt có chút ngượng ngùng.
Vương Tiểu Mai chỉ có lúc oán giận người khác mới lưu loát, lúc này hoàn toàn chỉ là con bê con, nép sau lưng Lâm Ngọc Trúc như con chim cút vậy.
"Hai cô gái các cô tới có chuyện gì?" Trưởng thôn cảm thấy mình đã nhiều tuổi rồi, không cần thiết phải bực tức với hai cô gái trẻ, hơn nữa lúc này ông ta cũng có chút chột dạ.
Rốt cuộc cũng biết đã bắt nạt người ta rồi!
Lâm Ngọc Trúc đặt mười quả trứng gà lên bàn, nói bằng giọng dịu dàng: "Trưa nay tôi và đồng chí Vương nói chuyện với ông có chút nóng nảy, sau đó nghĩ lại ông cũng chỉ là lo lắng cho những thanh niên trí thức mới tới, đây là lòng tốt của ông, chúng tôi dù sao cũng không nên không nể mặt ông trước mặt nhiều người như vậy, mong trưởng thôn đừng để bụng.
Hi vọng ông lượng thứ cho chúng tôi, căn nhà này chúng tôi vẫn chưa ở bao lâu, vẫn còn mới tinh, bảo chúng tôi nhường cho người khác làm sao mà không sốt ruột cho được, quả thật là sốt ruột đến mức không biết lựa lời mà nói.
Ha ha... Sau đó chúng tôi cũng đã suy nghĩ, ông bảo chúng tôi nhường nhà cho họ chắc chắn cũng phải bắt họ đền tiền xây nhà cho chúng tôi, dù sao cũng không thể để chúng tôi chịu thiệt, quả thật chúng tôi đã hiểu lầm ông rồi. Ông đại nhân không chấp tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể chống sào đẩy thuyền, đừng so đo tính toán với hai tiểu nha đầu chúng tôi nha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-87.html.]
Trưởng thôn nghe thấy những lời văn vẻ nho nhã như vậy thì khóe miệng lập tức nhếch lên, thầm nghĩ hai cô gái trẻ này đúng là co được giãn được, lúc cười là cười thật lòng, lúc mắng người cũng không hề chớp mắt.
Không đợi trưởng thôn lên tiếng, vợ trưởng thôn trực tiếp cướp lời nói: "Nha đầu từ thành phố tới nói chuyện quả nhiên xuôi tai, đồng chí Lâm, vẫn là cô hiểu rõ chú trưởng thôn của cô, ông ấy chính là người có lòng tốt nhưng lại làm việc xấu, cũng không suy nghĩ xem những thanh niên trí thức mới tới kia có tiền để bồi thường nhà cho cô không, hai cô đừng có để bụng. Nhà của các cô thì vẫn là của các cô, lần này coi như là chú của các cô lo lắng đến mức hồ đồ rồi, haiz, cô nói xem công xã đột nhiên điều nhiều thanh niên trí thức như vậy xuống, quả là khiến chú cô sầu lo c.h.ế.t mất…”
Lâm Ngọc Trúc có chút khâm phục vợ trưởng thôn, lời này bà ta nói thật chặt chẽ trôi chảy, chỉ mấy câu đã gần như tẩy trắng được cho trưởng thôn rồi, trong ngoài lời nói đều thể hiện là trưởng thôn không hề có ý chiếm đoạt nhà.
Bất kể trưởng thôn có ý định này không, căn nhà này từ nay về sau chỉ cần là cô ở thì nó mãi là của cô.
Thấy dáng vẻ rầu rĩ của hai vợ chồng trưởng thôn, Lâm Ngọc Trúc cũng thở dài theo, "Đây là chuyện khiến người ta rất buồn lo..."
DTV
Vương Tiểu Mai: “...”
Vừa hay trong nhà truyền ra tiếng xào thức ăn, Lâm Ngọc Trúc thức thời đứng dậy, "Chú thím, chúng tôi cũng về đây, cơm trong nồi còn đang nấu dở, còn không về thì cạn nồi mất."
"Ai da, vậy thì phải mau chóng về xem thế nào đi, đừng để cháy nồi." Vợ trưởng thôn cũng bày ra dáng vẻ sốt ruột theo, sau đó cầm túi vải đựng trứng gà lên, "Cái này các cô mang về đi, nếu như chúng tôi thật sự nhận chúng chẳng phải là không biết xấu hổ hay sao."
Lâm Ngọc Trúc vội vàng từ chối, "Thím à, đây cũng là tấm lòng của chúng tôi, thím cứ cầm lấy bồi bổ cho mấy đứa trẻ trong nhà."
"Vậy làm sao mà được... Mau mang về đi."
Sau mấy lần từ chối, trưởng thôn ừ hứm một tiếng mới nói chen vào được: "Mau mang về đi, tôi mà nhận thứ này thì tôi thành cái gì?"
Cánh tay của vợ trưởng thôn rõ ràng đột nhiên siết chặt.