Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 854
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:36:51
Lượt xem: 57
Lâm Ngọc Trúc gật đầu: “Thế thì dễ bàn rồi, nếu như anh chị không đủ tiền vốn, em và Hướng Vãn cùng với Tiểu Mai có thể đầu tư. Về vấn đề chia lợi nhuận, chúng ta có thể thảo luận. Nếu như sau này muốn làm riêng, cũng dễ thương lượng. Tuy nhiên nếu như công xưởng hoạt động không tốt, bọn em sẽ tham gia vào quyền kinh doanh. Điều này muốn nói trước cho anh chị một chút.”
Hai vợ chồng chị hai Lâm nhìn nhau một cái, dù sao cũng là chuyện lớn liên quan tới tương lai.
Chắc chắc không thể quyết định ngay tại chỗ được.
Chị hai Lâm vỗ vỗ vai của em gái mình, cười ha ha nói: “Để chị với anh rể của em bàn bạc một chút.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu.
Thấy Lâm Ngọc Trúc gật đầu, chị hai Lâm khoát tay: “Thế đừng có mà làm phiền bọn chị.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
Hai vợ chồng bàn bạc một buổi tối, cũng chả bàn bạc ra được đầu mối gì, chuyện này cũng không thể chỉ hai vợ chồng cô ấy có thể làm chủ được, mà còn phải bàn bạc với cha mẹ nữa.
Nếu đã mở công xưởng, vậy thì cần tìm thợ mộc, có một người là cha Tôn rồi, Tôn Mộc Sâm còn có một học trò, đoán chừng có thể theo anh ấy đến đây.
Đến lúc đó lại tuyển thêm mấy học trò nữa, làm đồ gia dụng cũng tạm ổn rồi.
Lo là lo không biết có thể bán được hay không.
Hai vợ chồng bên này do dự, còn cha Lâm lại gặp được chuyện tốt, có một nhân viên của bên quản lý hộ tịch tới quán ăn lẩu bọ cạp dê vài lần.
Dần dần liền trở nên thân thiết với cha Lâm.
Hôm nay người này dẫn đồng nghiệp đến ăn cơm, phát hiện không mang theo ví tiền, trong lòng hơi xấu hổ, muốn ghi nợ, nhưng nhìn thấy trên biển hiệu có ghi không được nợ nên ngại mở miệng.
Vốn dĩ là ông ấy mời khách, để cho đồng nghiệp bỏ tiền, lời này không nói ra khỏi miệng được.
Cha Lâm thấy dáng vẻ ngập ngừng của ông ấy, nhiều chuyện hỏi một chút.
Đối phương xấu hổ cười rồi nói: “Ông anh, để quên ví tiền ở đơn vị rồi.” Nói là trở về lấy đi, lại bị đồng nghiệp tưởng rằng chạy không chịu trả tiền, thế thì càng xấu hổ hơn.
Cha Lâm hầy một tiếng, nói: “Đã là người thân quen rồi, là hàng xóm láng giềng cả, sao tôi có thể không tin tưởng chứ, ngày mai tới trả sau cũng được.”
“Ôi chao, thế thì cảm ơn ông anh nhiều.”
Đến ngày hôm sau, đối phương trả tiền, trò chuyện hai câu liền nói ra khẩu âm, là người ở tỉnh khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-854.html.]
Cha Lâm liền nói đến chuyện về hộ khẩu, đối phương nghe nói bên phía cha Lâm có nhà, lại mở quán cơm, chuyện hộ khẩu này có thể làm được.
Cứ như thế liền trò chuyện cùng nhau.
Buổi tối cha Lâm về nhà liền kể chuyện này cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm suy nghĩ, nếu như thật sự có thể làm được, thế thì dứt khoát đón mọi người đến đây một lần luôn.
Ngày hôm sau bèn hỏi chị hai Lâm và anh rể Lâm rốt cuộc có ý nghĩ đến Kinh Đô hay không, nếu như có thì tạm dời hộ khẩu đến nhà họ Lâm trước.
Hai vợ chồng nhìn nhau, chuyện vô cùng cấp bách.
Lập tức quyết định về quê, mẹ Lâm nói sổ hộ khẩu để ở chỗ nào trong nhà cho con gái, bảo cô ấy thuận tiện mang hộ khẩu từ nhà đến đây.
DTV
Miễn việc bà lại phải về một chuyến.
Cứ như thế chị hai Lâm và anh rể Lâm vội vội vàng vàng về quê.
Về đến nhà, chị hai Lâm thẳng thắn dứt khoát kể lại chuyện này một lượt.
Hai vợ chồng già nhìn nhau một cái, rồi mẹ Tôn vỗ bàn nói: “Mở luôn, kiếm chỗ tiền lương này có thể có tiền đồ gì. Chỉ cần cần mẫn chăm chỉ, người sống có thể c.h.ế.t đói được chắc.”
Mẹ Tôn nhìn con dâu, đắc ý trong lòng, ban đầu bà ấy cảm thấy cô con dâu này vượng con trai bà ấy, hiện giờ xem ra quả không sai, đi Kinh Đô chắc chắn có thể thành đạt.
Cha mẹ chồng đã đồng ý, chuyện này coi như hoàn toàn quyết định xong xuôi, chị hai Lâm lập tức về nhà lục sổ hộ khẩu, lại cầm theo cả sổ hộ khẩu của nhà họ Tôn, đầu tiên dời hộ tịch của hai vợ chồng cô ấy đến nhà họ Lâm trước, rồi sau đó dời cả gia đình ra.
Nhân viên ở đồn công an: ....
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Sau khi sổ hộ khẩu đều dời xong hết, chị hai Lâm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đến đơn vị.
Mở cửa ra liền đi thẳng tới văn phòng của chủ nhiệm, mọi đồng nghiệp trong phòng đều tò mò đánh giá chị hai Lâm.
Người người trở thành quần chúng ăn dưa.
Chỉ thấy chị hai Lâm vô cùng bá khí đập bàn, bá khí nói với chủ nhiệm mới đến: “Bà đây không phục dịch cho bà nữa, tôi muốn từ chức. Bái bai ngài nhé.”
Chủ nhiệm bị dọa cho giật nảy mình, nhìn chị hai Lâm với vẻ mặt ngơ ngác: ....
Đây là muốn đi tố cáo bà ta sao?