Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 833
Cập nhật lúc: 2024-10-16 18:36:18
Lượt xem: 51
Mặc dù cả nhà họ Vương đã về, nhưng điện báo của Vương Tiểu Mai cũng theo sát mà tới.
Chân trước vừa đến nhà, chân sau liền nhận được điện báo.
Lên án mạnh mẽ ‘trộm’ tiền của cô ta, thế mà cũng không tạm biệt một tiếng, liền chạy trốn ngay trong đêm.
Loại hành vi này khiến cho cô ta rất đau lòng.
Muốn để cô ta sau này giúp đỡ em trai thì gửi tiền trả lại.
Nếu không miễn bàn.
Khi cha Vương và mẹ Vương nhìn thấy điện báo, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng lại không biết, ngày tháng lo lắng còn ở phía sau. Vương Tiểu Mai mỗi lần gửi thư về nhà đều phải nhắc đến chuyện này một lần.
Nhấn mạnh biểu đạt ra, cô ta mất mặt với bên nhà chồng.
Người nếu như khéo tay, quả thật không kiêu ngạo không được.
Lai Đệ thật sự là một mãnh tướng.
Đầu óc quả là thông minh, Lý Hướng Vãn chỉ dạy một chút, cắt, may hoàn toàn không cần phải nói.
Lý Hướng Vãn trực tiếp tính tiền công dựa theo bộ cho cô ấy.
Lai Đệ trước giờ chưa từng chạm đến tiền, lần đầu được trải nghiệm khoái cảm kiếm tiền, hận không thể bỏ bớt thời gian đi ngủ.
Dọa cho mẹ Lâm khuyên nhủ một phen, tuổi còn trẻ như này thức khuya khiến thân thể hỏng mất, đó không phải chuyện đùa đâu.
Chiêu Đệ cũng không tồi, độ thuần thục tăng lên rất nhanh.
Làm ra được một lô quần áo, Lâm Ngọc Trúc liền cùng mẹ Lâm đi bày hàng.
Mảng tiêu thụ này nhất định phải nắm giữ gắt gao.
Nếu không áp lực lớn.
DTV
Người cũng thấy áp lực lớn còn có Thẩm Bác Quận.
Còn không kiếm tiền, liệu có bị ghét bỏ không....
Thầm suy nghĩ một phen, liền mua một chiếc xe ba bánh về, Lâm Ngọc Trúc thấy vậy có hơi ngẩn ra.
Hỏi: “Mua xe ba bánh để làm gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-833.html.]
Thẩm Bác Quận nhìn Lâm Ngọc Trúc, tinh nghịch nói: “Để làm người chạy việc vặt cho em thế nào?
Giống như chú Lâm ấy, bán nước ô mai.”
Lâm Ngọc Trúc nhìn Thẩm Bác Quận ngập ngừng nói: “Không ổn đâu....”
Nếu như để người nhà họ Thẩm biết được, còn tưởng rằng cô là yêu tinh mê hoặc lòng người.
Một chàng trai trẻ tuổi tốt đẹp đầy triển vọng.
Lâm Ngọc Trúc thật không dám tưởng tượng, bộ dáng đi khắp mọi ngõ để bán nước ô mai của đồng chí Lão Thẩm.
“Chỉ là trong khoảng thời gian nghỉ này đi bán thôi, không có gì đâu.
Tiền kiếm được đều đưa cho em.” Thẩm Bác Quận trầm giọng mê hoặc nói.
Lâm Ngọc Trúc trầm tư cả nửa ngày, nói: “Vậy thì chia bốn sáu đi.” Dù sao nước ô mai và chè đậu phộng đều là mẹ Lâm và cha Lâm làm.
Luôn phải cho cha mẹ một chút lợi ích chứ.
Thẩm Bác Quận cười gật đầu, dịu giọng nói: “Được.”
Khi biết Thẩm Bác Quận cũng muốn đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán nước ô mai, tâm trạng khó chịu của người cha già của cha Lâm liền tốt hơn không ít.
Mặc kệ gia thế của một người đàn ông tốt bao nhiêu, người cần mẫn chăm chỉ làm việc mới không khiến con gái của ông chịu khổ.
Mặc dù chỉ có một cây cải trắng này, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ôm mất.
So với người khác, Tiểu Thẩm hiển nhiên rất không tồi.
Tâm tình rối rắm của cha Lâm người bình thường không cách nào cảm nhận được.
Vô tình cắm liễu liễu xanh um, Thẩm Bác Quận cứ thế nhận được sự chấp nhận của cha Lâm.
Thấy Thẩm Bác Quận bận tìm việc kiếm tiền, Lý Bàn Tử sáp lại bên cạnh Lâm Ngọc Trúc cười hề hề, nói: “Em Tiểu Lâm, em xem anh cũng làm cái quán, liệu có được không.”
Lâm Ngọc Trúc: ....
Dục vọng kiếm tiền của mọi người sâu nặng quá đi.
Lý Bàn Tử bên này còn tốt xíu, anh ta có thời gian thì cùng với mẹ Lâm và cha Lâm làm nước ô mai, xay đậu tương, nhận ba phần tiền hoa hồng tượng trưng, tùy ý anh ta đi lăn lộn.
Đúng lúc cuối tuần, lại làm ra được một lô quần áo, Lâm Ngọc Trúc liền cùng mẹ Lâm đi phố Tú Thủy bày hàng.
Một buổi sáng bán được nửa số hàng.
Cha Lâm cũng giống như mọi ngày, bán chè đậu phộng xong liền đến chỗ mẹ Lâm bên này bày hàng.