Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 809
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:52:05
Lượt xem: 49
Đột nhiên nói không lại cụ bà, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ rất ưu thương.
Ngồi xổm trong một góc, dùng trầm mặc để kháng cự.
Sau khi tất cả mọi đồ dùng với trên tủ quần áo đều được che lại bằng mộ tấm khăn voan, Lâm Ngọc Trúc bày tỏ cô chấp nhận rồi....
Không chấp nhận cũng không còn cách nào.
Lý Hướng Vãn kéo mẹ Lâm, tựa như Tình Nhi kéo Lão Phật Gia* vậy, dịu giọng nhỏ nhẹ nói: “Mẹ nuôi, ánh mắt của mẹ quả thật không tồi.
*Hai nhân vật trong phim Hoàn Châu cách cách.
Đồ dùng trong nhà trong căn phòng này được trang trí như vậy, có một loại mỹ cảm bừa bộn.”
Mẹ Lâm cưng chiều nhìn Lý Hướng Vãn nói: “Đúng không, con thích là được.
Mẹ cũng làm không ít cho con và Tiểu Mai.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai: ....
Lâm Ngọc Trúc đi qua đá mấy cái bao tải còn thừa lại nói: “Có phải mọi người quên mất cái này rồi không.” Nói xong, vẻ mặt cười đểu.
Đây chính là phong thủy luân lưu chuyển*.
*Ý chỉ cuộc sống không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió.
Lần này đổi tới lượt Lâm Ngọc Trúc ngửa đầu lên trời cười lớn, tích cực lấy vải che cho đồ dùng của hai người này.
Lý Hướng Bắc nhịn cười, chịu thương chịu khó ở một bên bận việc.
So với Lý Hướng Vãn, rõ ràng Vương Tiểu Mai chấp nhận nhanh hơn một chút.
Tình yêu đến từ mẹ nuôi, có vẻ như không tiện từ chối lắm.
Chỉ có thể để đồ dùng của cô ta chịu khổ chút vậy.
Không chỉ là vải che, thậm chí mẹ Lâm còn làm vải che cho cả bàn ghế.
Cứ thế mà làm, cũng bận rộn một hồi.
Nhìn nhà của mọi người đều rất ‘đẹp’, tâm trạng của Lâm Ngọc Trúc lại trở về rồi.
Thậm chí rất vui vì kết quả như vậy.
Trên con đường kiếm tiền, thời gian quả thật là tiền bạc.
ngày hôm sau ba người Lâm Ngọc Trúc dậy từ rất sớm, đi thư viện mượn xách xong liền tới chỗ của mẹ Lâm.
Lâm Ngọc Trúc đi đến chỗ chủ nhiệm Lưu đưa một lô hàng, Lý Hướng Vãn dẫn mẹ Lâm và Vương Tiểu Mai làm quần áo.
Bốn người phân công rõ ràng.
Gian chế tác bắt đầu trở nên bận rộn.
Chẳng mấy ngày liền làm ra một lô áo sơ mi mới.
Mẹ Lâm lại chở hàng đi bán.
Từng ngày trôi qua, bình đạm mà lại phong phú.
Hầu bao của cả nhà cũng càng ngày càng phồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-809.html.]
Xem như đã hoàn toàn tạo ra được tiếng tăm của’Tiểu Trúc Vãn’.
Cơ bản mẹ Lâm vừa bày hàng ra đều bán cháy hàng.
Mẹ Lâm ở trong mơ đều đang đếm tiền, có lúc có thể vui đến tỉnh lại.
Cùng lúc này thanh danh của lái buôn xem như không quá tốt.
Trẻ em không nghe lời, người lớn liền chỉ vào những lái buôn nhỏ này mà nói: “Không nghe lời thì sau này lớn lên sẽ làm lái buôn.”
Mẹ Lâm ở bên ngoài nghe không ít những lời như vậy, thậm chí còn khó nghe hơn những lời này nữa.
Nhưng mẹ Lâm bao gồm cả những lái buôn ở xung quanh chẳng có mấy ai để ý những lời này.
Tại sao ư?
Bởi vì không ai biết rõ hơn bọn họ nghề nghiệp này kiếm được bao nhiêu tiền.
DTV
Mọi người ước gì tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đều sợ làm buôn bán.
Mỗi người đều có ý nghĩ muộn thanh phát đại tài*, nghe mấy lời nói linh tinh này như nhìn đồ ngốc vậy.
*Ý chỉ hãy im lặng kiếm tiền, đừng khoe khoang, tránh để người khác thấy được lợi ích mình thu được mà ghen ghét đố kị.
Tiền, có hấp dẫn không, chỉ có người kiếm tiền biết được thôi.
Lâm Ngọc Trúc thỉnh thoảng còn đau lòng cụ bà bị nói ở bên ngoài.
Nhưng mẹ Lâm lại không hề để ý nói: “Ôi dào, con tưởng rằng làm việc ở đơn vị thì tốt à.
Ban đầu ở văn phòng huyện, cũng không phải không có lúc bị người chỉ vào mũi mà mắng.
Nỗi ấm ức đó còn có thể chịu được, cái này có là gì.
Ngày ngày nhìn thu nhập trong tay, mẹ của con không thấy tức giận chút nào.
Còn cảm thấy bọn họ ngu ngốc nữa.
Con gái mẹ là sinh viên đại học đều vui vẻ mà bày hàng.
Bày hàng thì làm sao.”
Lâm Ngọc Trúc tiến lên ôm lấy mẹ Lâm đong đưa rồi lại đong đưa.
Mẹ Lâm cũng đong đưa theo, do dự nói: “Thì là, sau này để nhà Tiểu Thẩm biết rồi, liệu có cười nhạo con không.”
“Nếu như nhà anh ấy cười nhạo, thì chứng tỏ không phải là người hiểu nhiều đạo lý.
Thế thì không gả nữa.”
Mẹ Lâm nghe vậy dở khóc dở cười một phen, kéo con gái từ trên người xuống nói: “Hiện giờ con đã hai mươi rồi, tuổi tác không còn nhỏ nữa.
Đối tượng này thành hay không thành, trong lòng nhất định phải có tính toán trước, không thể lơ mơ hồ đồ được.
Đàn bà con gái chúng ta, độ tuổi tươi đẹp nhất cũng chính là thời điểm này.
Không thích hợp, nên dứt thì dứt.
Còn thích hợp, cũng đừng có luôn mồm nói cái gì mà chia với chả tay.
Con nói ra là sảng khoái, nhưng người ta nghe vào lòng lại là đau khổ.
Lòng đau khổ rồi, nói chia tay, người bị động nhất ngược lại là con đấy.”