Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 808
Cập nhật lúc: 2024-10-16 10:52:04
Lượt xem: 39
Khi tới nhà, mấy người kê hai tấm ván gỗ ở cửa, xe ba bánh trực tiếp đi vào trong sân.
Đúng lúc một bác gái ở cách vách đi ngang qua, cười chào hỏi: “Về rồi à.”
Mẹ Lâm cười gật gật đầu, nói: “Bọn nhỏ được nghỉ, vậy nên mới về ở.”
Bác gái kia đứng tại chỗ kéo mẹ Lâm trò chuyện một hồi thật lâu mới rời đi.
Chờ khi mẹ Lâm trở vào thì bao tải cũng đã được chuyển vào phòng.
Lâm Ngọc Trúc cười trêu ghẹo nói: “Mẹ lợi hại quá, con còn không quen với hàng xóm láng giềng mà mẹ đã có thể tán gẫu rồi.”
“Biết các con là sinh viên nên cũng đối xử thân thiện với mẹ. Trước lạ sau quen thôi mà.” Mẹ Lâm nói với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.
DTV
Lâm Ngọc Trúc vừa mở bao tải ra vừa cười hì hì nói: “Đương nhiên, con ưu tú như vậy...” Một giây khi nhìn thấy bao tải được mở ra kia, Lâm Ngọc Trúc đã không còn nói nên lời nữa rồi.
Chỉ thấy trong bao tải đựng những thứ đồ được làm từ những đoạn vải thừa.
Người, có những lúc, đầu óc nảy số quá nhanh cũng không tốt lắm.
Nói ví dụ như, vào giờ phút này.
Khi Lâm Ngọc Trúc ý thức được trong bao tải chứa cái gì, đầu óc lập tức đình trệ mất mấy giây.
Không dám đối mặt với thực tế che bao tải lại.
Ngẩng đầu nhìn về phía mẹ Lâm, nói: “Mẹ, có thể không lấy đống đồ này không?”
“Không thể.”
Lâm Ngọc Trúc: ...
Thấy bộ dáng này của Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai chạy tới với vẻ mặt tò mò, mở ra xem là cái gì.
Khi Lý Hữu Tài nhìn thấy mấy thứ đồ được làm từ từng mảnh từng mảnh vải thừa, còn phải mất thời gian phản ứng rất lâu mới ý thức được đây là cái gì.
Sau đó vẻ mặt kiểu cười trên sự đau khổ của người khác.
Vương Tiểu Mai nhìn không hiểu, thuận tay lôi ra một cái khăn trải bàn được làm từ những tấm vải vụn thừa.
Ở phía dưới cùng còn có một cái váy xếp ly.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-808.html.]
Nhưng dù cái váy xếp ly này có đẹp hơn đi nữa thì cũng không thể che giấu được sự thật nó được hợp lại từ một vài mảnh vải vụn thừa.
Nhất thời mặt Lâm Ngọc Trúc xám như tro tàn.
Cứ như vậy trơ mắt nhìn mẹ Lâm mang theo hai con gái nuôi của bà bọc lại đồ trong nhà bằng một lớp quần áo “rách nát”.
Hiệu quả kia, quả thực là.
Bây giờ nhà cô còn rách nát hơn cả Cái Bang trong Thiên Long Bát Bộ.
Cái Bang người ta chẳng qua chỉ là mặc đồ có hơi rách rưới một chút, nhưng nhà cô là nhà tốt, đồ dùng trong nhà cũng tốt.
Mà nhìn nhà cô thử xem.
Cảm giác chua xót tràn ngập đập thẳng vào mặt.
Lâm Ngọc Trúc không thể nào yêu thương nổi nói: “Mẹ dùng vải vóc tốt một chút con cũng không nói gì mà. Cái này... cái này...Kêu con làm sao đối mặt với chúng nó được chứ. Bàn ghế, bàn bát tiên của con sẽ đối xử với chủ nhân là con đây như thế nào chứ. Nhất định bọn chúng sẽ giễu cợt gu thẩm mỹ của con.”
Mẹ Lâm chỉ cảm thấy Lâm Ngọc Trúc giống như một con muỗi cứ vo ve bên tai bà mà thôi.
Kéo con gái ra, cười nói: “Nhất định chúng nó sẽ rất vui mừng vì con có thể yêu mến chúng nó như vậy. Mấy thứ bàn ghế này là gỗ. Sợ nóng lại sợ nước. Bọc bàn ghế lại, vừa ấm ám lại vừa không sợ bị làm hỏng. Tốt biết bao. Con dùng vải vóc mới, bọn chúng sẽ cảm thấy ra sao chứ, rõ ràng bọn chúng là vải vóc nên dùng để làm quần áo. Suỵt, đừng nói nữa, để cho đám vải vụn này nghe được những lời của con thì sẽ đau lòng biết chừng nào chứ. Mặc dù bọn chúng có hơi vụn vặt, nhưng cũng là vải, có đúng không? Con không nên làm băng giá con tim chúng nó. Con gái à, lương thiện chút đi.”
Lâm Ngọc Trúc trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ Lâm.
Nhất thời không nói nên lời.
Trố mắt nghẹn họng.
Không biết phải làm sao.
...
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai trực tiếp cười gập hết cả người lại.
Thiếu chút nữa cười tới tắt thở.
Lý Hướng Bắc dẫn đầu đi làm việc, nhưng bả vai lại run run lên.
Hiển nhiên là cũng đang cười.
Có lúc, đợt sóng trước xô đợt sóng sau thật là mãnh liệt..