Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 785

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:44:47
Lượt xem: 63

Lâm Ngọc Trúc kể lại đại khái tình huống một chút.

Lý Hướng Vãn phải bận làm quần áo.

Lâm Ngọc Trúc trên cơ bản xem như ôm đồm hết việc sửa nhà này.

Về phương diện vật liệu, ừm, không khỏi phải kiếm chác chút xíu.

Liền phiền Lâm Ngọc Trúc phải đi tìm hiểu tổng thể giá tiền của vật liệu một chút.

Khi vật liệu đều đầy đủ rồi, ông Dương dẫn theo con trai út cũng bắt đầu tu sửa.

Thi thoảng Lâm Ngọc Trúc hoặc là Lý Hướng Vãn đi xem một chuyến.

Người ở thời này thật thà, huống chi là kiểu tay nghề kế thừa từ thế gia như này.

Hai người đi xem mấy lần, liền nhìn thấy tay nghề con trai út của ông Dương rất được, làm việc cũng tỉ mỉ nghiêm túc.

Cần cù chăm chỉ, là người có trách nhiệm.

Nên càng yên tâm không ít.

Mẹ Lâm bán quần áo ở phố Tú Thủy chính là hô mưa gọi gió.

Thương hiệu Tiểu Trúc Vãn có chút danh tiếng nhỏ.

Có người còn nghe danh mà đến.

Mẹ Lâm đếm tiền đếm đến mặt mày hớn hở, nhưng ba người Lâm Ngọc Trúc áp lực hơi bị lớn.

Lượng quần áo rõ ràng không đủ cho mẹ Lâm bán nữa rồi.

Mẹ Lâm cười hì hì an ủi các cô đừng để quá mệt, làm được bao nhiêu bán bấy nhiêu là được.

Lúc này cũng không dám táo bạo trắng trợn thuê người, chỉ đành như vậy thôi.

Cứ như thế, hầu bao của Lâm Ngọc Trúc lại ngày này so với ngày kia dần phồng lên.

Chỉ là khổ cha Lâm vẫn luôn ở nhà chờ mòn mỏi mẹ Lâm trở về thôi.

Đã nghỉ hưu rồi, còn chưa đợi được bà bạn già về.

Khi hai vợ chồng gọi điện thoại với nhau, mẹ Lâm lừa cha Lâm: “Hiện giờ các con bận rộn, tôi giúp làm cơm.

Trở về ngoài nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi, còn không bằng ở đây có chút việc để làm.

Ông yên tâm, Lập Dương thuê nhà, có nơi cho tôi ở.

Cái nhà này trống không à.

Vậy không bằng ở cho đầy, miễn việc lãng phí tiền.”

Cha Lâm: ...

Thấy cha Lâm không lên tiếng, ngữ điệu của mẹ Lâm mềm đi mấy phần nói: “Ông nghỉ hưu rồi, thì nghỉ ngơi cho tốt.

DTV

Muốn về thì nhanh ấy mà, mua vé xe là về luôn.

Giờ sắp già rồi sao không rời xa nổi tôi thế.

Khi ở cùng nhau ngày ngày chê phiền mà.”

“Tôi không hề chê bà phiền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-785.html.]

Đều là bà chê tôi.” Cha Lâm cãi lại.

“Không quan trọng.

Vợ chồng già rồi còn tính toán cái này, được rồi, phí điện thoại đắt lắm.

Đợi các con ổn định rồi tôi liền trở về.” Nói xong liền không chút do dự mà cúp điện thoại.

Còn Lâm Ngọc Trúc một câu nói cũng chưa nói được với cha Lâm.

Vô cùng bất đắc dĩ nhìn mẹ của mình.

Mẹ Lâm không thèm để ý nhìn lại Lâm Ngọc Trúc, sao? Ánh mắt gì đây.

Lâm Ngọc Trúc dở khóc dở cười nói: “Cụ bà, cha con đã nghỉ hưu rồi, gọi đến đây đi.”

“Ông ấy đến thì có thể làm gì.”

“Có thể làm được nhiều lắm.

Chỉ cần người đến, bảo đảm có cách kiếm tiền.” Lâm Ngọc Trúc tuần tự tiến hành dụ hoặc.

Lúc này hai mẹ con đã ra khỏi buồng điện thoại, bước đi trên đường.

Mẹ Lâm nhìn con gái mình nói: “Các con còn nhỏ, có một số chuyện không hiểu.”

Lâm Ngọc Trúc khẽ nhướng mày một cái.

Chỉ thấy mẹ Lâm dường như nhớ lại gì đó, từ từ nói: “Con mua nhà là chuyện tốt, nhưng tại sao mẹ không nói cho cha con.

Còn không phải sợ ông ấy nhanh miệng, nói chuyện này cho mấy cô của con hay sao.

Ban đầu anh con lên làm một cán sự nhỏ, mấy cô của con ngày nào cũng dẫn con đến nhà làm tiền.

Nói toàn lời gì đâu không.

Các con còn nhỏ, không biết chuyện này.

Nói ba người trong nhà chúng ta được lãnh lương rồi, cuộc sống tốt rồi, giúp đỡ bọn họ một chút.

Hồi đó cũng không tốt hơn là bao so với họ hàng của chú Khâu.

Ăn mấy bữa cơm còn không vừa lòng, còn muốn mượn tiền.

Tính cha con mềm, nhìn vào tình thân, muốn lấy tiền cho mấy người cô đó mượn.

Mẹ trực tiếp ở trước mặt bọn họ cho cha con....” nói đến đây, biểu cảm của mẹ Lâm trở nên không được tự nhiên lắm.

Lâm Ngọc Trúc đi đường đều dần chậm lại, vẻ mặt tò mò nói: “Cho cha con làm sao ạ.”

Mẹ Lâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Cho một cái tát.”

Hai mắt của Lâm Ngọc Trúc trợn tròn lên, kính phục nhìn mẹ Lâm.

Mẹ Lâm xấu hổ giải thích nói: “Sau khi lo việc ông bà nội của con mất, trong nhà vẫn luôn thiếu nợ.

Không dễ dàng gì đợi anh con đi làm rồi, hòa hoãn được hai năm, đám cô này của con lại tự dưng nháo.

Cứ thế trả nợ mãi, mẹ phải tổn thọ mấy năm.

Mẹ không còn nữa, các con làm sao bây giờ.

Cha con cưới mẹ kế cho các con, đến lúc đó, mấy anh chị em các con đều phải uống gió Tây Bắc.”

Loading...