Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 781
Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:44:41
Lượt xem: 36
Đợi đến ngày nghỉ, Lâm Ngọc Trúc mượn xe đạp của Lý Hướng Bắc vào thành phố một chuyến, đi tìm ông chú khắc dấu.
Ông khắc dấu họ Dương tên Công Danh, ừm, thì ông cũng từng là một đứa trẻ mà.
Có cha mẹ nào chẳng hi vọng con cái nhà mình vang danh thiên hạ chứ.
Lâm Ngọc Trúc mở cửa cửa hàng ra, liền nhìn thấy ông Dương đang vùi đầu hết sức chuyên chú khắc con dấu.
Một chàng trai đang khắc dấu khác ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Đồng chí, muốn khắc dấu?”
Lâm Ngọc Trúc cười nói: “Tôi tới tìm ông của tôi một chút.”
Tai của ông Dương động đậy, giọng nói này ông ấy quá nhớ luôn rồi, ngẩng đầu nhìn Lâm Ngọc Trúc, hừ một tiếng.
Lâm Ngọc Trúc lập tức cười hì hì, mặt tươi cười ngồi xuống.
Ông Dương sốt ruột nhìn con dấu trong tay một cái, dừng lại công việc, nói với Lâm Ngọc Trúc: “Nha đầu, qua đây có chuyện?”
Lâm Ngọc Trúc hê, hê hê hê hê.
Lấy từ trong túi ra bột bọc giấy dầu gói t.h.u.ố.c lá sợi đưa qua.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông Dương hơi không nhìn thấy nổi mà cười.
“Nói đi, chuyện gì.
Lại muốn khắc đồ to như ngọc tỷ sao?
Phá lệ cho cháu, làm khẩn cấp cho.”
“Ông, sao ông lại để ý đến ngọc tỷ như thế.
Cháu có hai người bạn, trong tay có một căn nhà, hôm nay khó khăn lắm mới mời người thuê nhà đi được.
Muốn sửa sang nhà cửa.
Tốt nhất là sửa lâu một tí.” Lâm Ngọc Trúc dùng tông giọng chỉ có hai người nghe thấy để nói.
Ông Dương nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, nghiêm mặt, cũng nhỏ giọng nói: “Tổ tiên của ông là sửa hoàng cung đó.”
DTV
Nhà nhỏ mà đến tìm ông ấy, mất giá quá.
“Ây da, ông đừng náo.
Thật biết khoác lác.” Lâm Ngọc Trúc giả vờ không tin cười ha ha nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-781.html.]
Ông Dương lập tức trở nên trừng mắt giận dữ.
Lâm Ngọc Trúc thừa nhận nói: “Được được được, ông cụ ngài nói đều là thật hết.
Nhưng đó không phải là tổ tiên sao.
Hiện giờ ông đang làm gì.
Hay là lấy nhà của cháu...không phải, lấy nhà của bạn cháu luyện tay?”
Ông Dương có thâm ý khác nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái, cười nói: “Gói t.h.u.ố.c lá này, không đủ.”
Lâm Ngọc Trúc lập tức lấy từ trong túi ra hai gói t.h.u.ố.c lá sợi nữa.
Ông Dương nhăn mũi, thanh giọng một cái, nói: “Được, cháu cứ ra ngoài đi dạo trước, chờ ông tan làm sẽ cùng cháu đi xem nhà.”
Lâm Ngọc Trúc vững vàng ngồi trên ghế, cười hì hì nói: “Ông, lâu lắm không gặp rồi, thật là nhớ.
Ông khắc việc ông, cháu ở bên cạnh nhìn ông.”
“Nhìn gì? Nhìn khuôn mặt nhăn nheo của ông?
Cháu cái con bé này khẩu vị độc ghê.” Ông Dương trở nên độc miệng, làm tổn thương cả chính mình luôn.
Lâm Ngọc Trúc: ....
Bèn chấp nhận ra khỏi phòng.
Thầm nói: từ khi nào, Lâm Ngọc Trúc cô đã không được hoan nghênh như vậy rồi.
Cái này cần phải suy nghĩ lại.
Lâm Ngọc Trúc đang đạp xe đi dạo vòng vòng khắp phố.
Dạo tới dạo lui liền tới phố Tú Thủy trong truyền thuyết.
Vậy mà phát hiện đã bắt đầu có bày quán ở dọc đường rồi.
Lâm Ngọc Trúc đẩy xe đi vào trong.
Trên phố gì cũng có bán, đa số đều là thanh niên trí thức trẻ tuổi.
Có một sạp hàng náo nhiệt nhất, xung quanh có một nhóm người ở đó chọn hàng.
Lâm Ngọc Trúc đẩy xe đạp qua đó ngó đầu vào nhìn một cái, khóe miệng nhếch lên, vừa chua sót vừa buồn cười.
Bày hàng không phải là ai khác, mà chính là mẹ Lâm.