Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 758
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:53:30
Lượt xem: 51
Lâm Ngọc Trúc đảo tròng mắt, nói: “Em Tài, chị phân tích cho em một chút ha.
Căn nhà này qua hai năm nữa, ắt tăng gấp đôi.”
“Thật vậy hả.” Trong mắt của Mã Đức Tài ít nhiều có một tia không tin.
Nói giá nhà tăng lên anh ta còn tin, chứ tăng gấp đôi liền có hơi nói dóc rồi.
Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, nói: “Hơ, em thích tin thì tin, vậy đi, các em khi đi thu phế phẩm cũng giúp chị nghe ngóng một chút nhà ai bán nhà.
Đến lúc đó thông báo một tiếng.”
Mã Đức Tài nghe xong, thấy bán tín bán nghi, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng, hỏi: “Chị, chị còn muốn mua nhà ạ.”
Đúng lúc Lý Hướng Vãn cũng đi qua đây, gác đầu lên trên đầu của Lâm Ngọc Trúc nói: “Có nhà đang bán hả?”
Mã Đức Tài đối với chuyện nhà ở này lập tức càng thận trọng hơn.
Lâm Ngọc Trúc lắc lắc đầu, Lý Hướng Vãn khẽ cười một tiếng, mới đứng dậy.
“Vẫn chưa có, này là để chúng nó lúc đi thu phế phẩm thì giúp nghe ngóng một chút.” Lâm Ngọc Trúc giải thích.
Mã Đức Tài gãi gãi đầu, đối với nhà ở cũng trở nên ngứa ngáy trong lòng.
Còn Lâm Lập Dương lại nghĩ chị gái mình đã mua nhà rồi, mình cũng phải mua với.
Sau này còn có thể chăm sóc lẫn nhau.
Còn nữa, không thể để cha mẹ cứ mãi ở chỗ của chị gái được.
Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Lập Dương với Mã Đức Tài đối với nhà ở thật sự đã để tâm tới rồi.
Mẹ Lâm ít nhiều đã nghe hai tai rồi, trong lòng cân nhắc một phen.
Thật sự để một mình con gái ở lại Kinh Đô, bà cũng không nỡ.
Dù sao Lập Dương cũng muốn phát triển ở Kinh Đô, vậy quả thật mua sớm thì bớt lo sớm.
Nếu thật sự giống như lời con gái nói giá nhà qua hai năm nữa sẽ tăng gấp đôi, thế thì phải tốn nhiều thêm bao nhiêu tiền.
Quay đầu kéo lấy Lâm Lập Dương vào trong góc nói: “Trên người con rốt cuộc có bao nhiêu tiền.”
Lâm Lập Dương gãi gãi đầu, nói: “Dạo thời gian này kiếm được không ít, bây giờ có tầm ngàn đồng ạ.”
Mẹ Lâm nghe xong, cách mua được nhà còn thiếu không ít, nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng gầy đi của con trai út, sớm đã mềm lòng, hung hăng vỗ vai con trai một cái, vẫn chưa hết giận nói: “Con nói con xem, ra ngoài cũng không thương lượng đàng hoàng với mẹ.
Mấy ngày nay, con thu phế phẩm về nhà, mẹ có lúc nào ghét bỏ con chưa.
Người ta thích nói gì thì nói thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-758.html.]
Sao con lại ngốc như vậy hả, không giống mẹ một chút nào.
Cái tốt thì không theo, thế mà lại theo mấy cái vô dụng kia của cha con.”
Lâm Lập Dương gãi gãi đầu, lẩm bẩm nói: “Đây không phải là đầu óc nhất thời nóng lên sao.”
“Hừ, nhất thời nóng lên đến cả nhà cũng không cần nữa à.
Nếu không phải chị con tìm được con, con định khi nào thì liên lạc về nhà.
Con ơi, con đi như này, chính là moi t.i.m mẹ ra đấy.
Trái tim này của mẹ đau giống như xẻo thịt vậy.” Mẹ Lâm nói xong, mắt liền đỏ ửng lên.
Lâm Lập Dương bỗng chốc ướt cả mắt, thành khẩn nhận sai, nghẹn ngào nói: “Mẹ, con thật sự biết sai rồi.”
Giọng của mẹ Lâm khàn khàn nói: “Trên đời này, làm gì có người mẹ nào ghét bỏ con trai mình chứ.
Con trai của mẹ có thật sự đi nhặt rác chăng nữa, mẹ cũng không chê mất mặt.
DTV
Lập Dương, sau này không được như thế nữa, có suy nghĩ gì cứ nói với mẹ.
Mẹ cũng không phải không có kiến thức đến vậy.
Con chính là cục thịt rơi ra từ trên người mẹ mà.
Nếu xảy ra chuyện gì, mẹ phải sống sao đây.”
Hai mẹ con giống như thỏ vậy, mắt đỏ ửng nước mắt lưng tròng.
Lâm Ngọc Trúc không biết đi đến bên cạnh hai người từ lúc nào, pha trò nói: “Ây da, tính như vậy, thế thì lão nhân gia ngài rơi ra đủ năm miếng thịt rồi.”
Mẹ Lâm ngay lập tức thay đổi tâm trạng, quay người liền muốn véo người.
Cái con nhóc này, một ngày không đánh liền lật nóc nhà luôn rồi.
Chờ bình tĩnh trở lại, mẹ Lâm quở trách Lâm Lập Dương nói: “Sau này không cho phép con hét chị con nữa.
Có chuyện gì thì nói tử tế, tiền này chưa kiếm được, mà tính khí còn tăng lên.”
Mẹ Lâm dứt lời, khung cảnh nhất thời....
Lâm Ngọc Trúc đối mặt với Lâm Lập Dương đang trợn mắt há hốc mồm nhìn qua đây, miệng lộ ra một hàm răng trắng.
Vì để mẹ đến đây, hi sinh một chút.
Lâm Lập Dương: ....
Cậu sớm nên đoán được.