Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 732
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:52:05
Lượt xem: 64
Ba người tham quan sân nhà sau sửa chữa một hồi.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cây cối còn rơi rớt lại trong sân đều được dọn sạch, cô càng thoải mái hơn không ít.
Chờ sau khi sang xuân, trồng thêm một loạt cây cối thì căn nhà của cô càng ra vẻ hơn.
Đợi sau này có cơ hội, làm thêm vài chiếc đèn cung đình có ý vị treo lên trên mái hiên.
Chậc chậc chậc, vậy thì căn nhà của cô vô cùng ổn rồi.
Ba người tham quan xong thì chia thành hai đường.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đi viếng thăm chủ nhiệm Lưu. Chủ yếu bọn họ muốn bàn bạc việc nhập thêm một lô vải.
Lâm Ngọc Trúc thì đi liên hệ với người có tài, thỏa thuận các việc sửa chữa nhà.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai vừa rời khỏi thì Lâm Ngọc Trúc lập tức bước vào không gian.
Cô vui mừng đi tìm Tứ Bàn.
Mà Tứ Bàn vẫn đang cần cù chăm chỉ làm vật dụng trong nhà.
Lúc này, có không ít nội thất trên bãi cỏ bằng phẳng.
Trong số đó nổi bật nhất chính là giường có khung cổ điển thời xưa của cô.
Lâm Ngọc Trúc tiến lại gần nhẹ nhàng vuốt ve.
Khung giường đánh bóng một cách hết sức trơn nhẵn, thân giường trang trí vô cùng đẹp, đường vân điêu khắc phong phú lại không rườm rà, sang trọng xa hoa đẳng cấp.
Quan trọng nhất là vật liệu gỗ này là loại tốt nhất, gỗ sưa.
Nhìn xem đường viền mây bay nước chảy này, chân giường thô to kèm theo hoa văn này, nhìn vào thì thấy chắc chắn.
Lúc ngủ tuyệt đối sẽ không vang cốt két cốt két.
Lâm Ngọc Trúc suy nghĩ rất nghiêm túc.
Chỉ là không có nệm giường, nằm lên hơi cứng.
Giờ đây chỉ có thể lấy bông gòn hoặc nệm cao su xốp dày chút bù đắp.
Lâm Ngọc Trúc lại nhìn sang bàn học bằng gỗ tử đàn của cô.
Cô tưởng tượng mình luyện viết chữ bằng bút lông trên đó vào lúc nhàn hạ để bồi dưỡng tâm lý.
Cô xem xong bên này, lại đi coi giường La Hán, chính giữa phía trên giường có đặt một chiếc bàn nhỏ đã làm xong.
Lâm Ngọc Trúc hớn hở ngồi lên đó, tưởng tượng cô là hoàng thượng, anh Thẩm ngồi ở đối diện bóc hạt sen cho cô.
Thoáng chốc cô ngước đầu lên cười một tràng dài.
Sướng quá đi.
Sử dụng điểm cống hiến này đáng rồi.
Có thời gian làm thêm một bàn cờ đặt lên trên đó, không việc gì làm thì chơi cờ năm quân, khá lắm khá lắm.
Cô bước xuống giường La Hán thì nhìn thấy Ngũ Bàn reo vui rộn rã chạy về phía cô.
Chỉ chốc lát, Lâm Ngọc Trúc khen ngợi: “Ngũ Bàn thật lợi hại. Hai chị bên cạnh nhà cũng muốn mi qua sửa nhà đó.”
Chợt hai mắt của Ngũ Bàn lấp lánh tia sáng, vui vẻ xoay mấy vòng.
Lâm Ngọc Trúc phát hiện, người máy nhà cô cảm thấy vui là quay vòng.
Cũng may là người máy, nếu là con người thì thế nào cũng choáng váng rồi.
Tứ Bàn xách công cụ bào gỗ bước tới, ngẩn ngơ nhìn Lâm Ngọc Trúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-732.html.]
“Tứ Bàn cũng rất lợi hại, làm nội thất khá là giỏi.”
Tứ Bàn trực tiếp làm ra hành động cười ngây ngô.
Dáng vẻ đó…
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy vẫn là xoay vòng tốt hơn.
Đợi cô ra khỏi không gian liền lấy phấn viết vẽ ô vuông dưới mặt đất, sắp xếp hết thứ nào đặt ở đâu cho các người máy của cô.
Bắt đầu từ nhà chính trước.
Đầu tiên là gian phòng nhà chính.
Đặt một bàn trung đường ở mặt bức tường đối diện cửa, chờ có cơ hơi tìm một ít bình sứ lọ sứ gì đó đặt lên trên kia.
Chỉ chốc lát đã trở nên cao sang đẳng cấp.
Hai bên bàn trung đường mỗi bên để một bàn chân cao, tới khi đó đặt hai bình Sứ Thanh Hoa, cắm ít cành hoa gì đó thì có cảm giác hẳn rồi.
Đặt một bàn bát tiên ở chính giữa phía trước bàn trung đường, hai bên mỗi bên để một ghế bành.
Cứ như phim truyền hình thời cổ, xuôi theo phía dưới để hai dãy ghế tựa lưng, rồi để kĩ trà ở chính giữa ghế dựa.
Chẳng qua là số người trong nhà ít, nếu nhiều người thì ngày nào cũng đến thỉnh an với cô rồi.
DTV
Suy nghĩ thôi cũng vui sướng.
Cô vẽ xong, phát hiện đồ đạc gian phòng của nhà chính của cô vẫn còn không gian.
Cô dứt khoát lại chạy tới phía Đông vẽ một vòng tròn.
Vẽ thêm bàn tròn, xem như bàn ăn vậy.
Sau đó cô lại chạy sang chái Tây vẽ một phòng trà.
Tiếp theo bèn là gian phòng hướng đông, dùng để đặt giường và tủ áo làm phòng ngủ.
Cô dự tính làm một phòng sách tại gian phòng phía Tây, giường La Hán cũng đặt trong phòng đó.
Không việc gì làm thì chơi cờ năm quân, uống ly trà.
Thêm vào phong cách tình cảm.
Lâm Ngọc Trúc vẽ một cách hăng hái ở đây, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai lặng lẽ đi tới sau lưng cô.
“Cô đang vẽ gì vậy?”
Giọng nói lành lạnh truyền đến từ phía sau, khiến Lâm Ngọc Trúc giật cả mình.
Cô quay đầu lại nhìn, là hai cô này, cô xoa nhẹ lồng ngực, nói: “Tôi còn quen biết người làm nội thất đấy. Lén lút nhận việc làm riêng như nhau. Anh ta giỏi lắm đó, trộm vật liệu gỗ của nhà xưởng. Vật liệu gỗ loại tốt nhất. Khụ, hai người hiểu chưa?”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai ngồi xổm xuống, chăm chú nhìn thẳng vào Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc: …
Cô tỏ ra không hiểu chuyện gì nói: “Nhìn tôi như vậy, làm gì chứ?”
“Cô còn quen biết người tài ba gì nữa hả.” Lý Hướng Vãn hỏi một cách nghiền ngẫm.
“Người sửa cố cung?” Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, nghiêm túc nói.
Lời này thật sự không có nói dối, tổ tiên của ông cụ khắc dấu chính là sửa cung điện.
Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng. Kinh Đô đúng là nhiều người tài giỏi mà, sao cô ta lại không gặp được chứ.
Bọn họ đi tìm chủ nhiệm Lưu vào lúc buổi trưa, mấy người ra ngoài ăn một bữa cơm bèn đẩy xe tới xưởng dệt vải.
Chờ sau khi bọn họ lại lấy về mười xếp vải thì ba người cùng bước vào chái Tây.
Chợt Lâm Ngọc Trúc trừng to hai mắt, kinh ngạc hét lên: “Giường lò của tôi đâu? Giường lò của tôi đâu!”