Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 718
Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:51:42
Lượt xem: 44
Đại Bàn và Tam Bàn lúc này đang vây quanh Tứ Bàn và Ngũ Bàn còn chưa khởi động.
Bề ngoài của Tứ Bàn và Ngũ Bàn không khác biệt gì mấy so với Tam Bàn.
Nhưng ngón tay rõ ràng tinh tế linh hoạt hơn nhiều.
Sau khi khởi động, lúc nhìn Lâm Ngọc Trúc cũng hơi ngốc nghếch.
Lâm Ngọc Trúc tìm Tứ Bàn trước, hỏi nó có thể làm được đồ dùng gì.
Tứ Bàn: Chỉ cần có bản vẽ, cái gì nó cũng làm được.
Sau đó hệ thống khoan khoái nói nó có thể làm bản vẽ được.
Lâm Ngọc Trúc: …
Lâm Ngọc Trúc lật tìm bản vẽ các vật dụng gia đình trong màn hình, trong lòng cảm thán, phụ nữ đúng là, nhìn gì cũng không đủ.
Lại tốn không ít điểm cống hiến mua một đống bản vẽ, Lâm Ngọc Trúc đưa bản vẽ cho Tứ Bàn.
Thấy Tứ Bàn hai mắt lóe lên tia đỏ, ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ chất gỗ.
Sau đó, trước mắt xuất hiện màn hình, “Đây là hóa đơn mua sắm của người máy ‘Tứ Bàn’ của bạn, mời xem qua. Nếu mua, xin hãy nhấn nút mua ở dưới hóa đơn.”
Lâm Ngọc Trúc: …
Xem qua hóa đơn, ừm, đều là công cụ để làm đồ gia dụng.
Lâm Ngọc Trúc thở dài.
Phê chuẩn.
Nghĩ đến cô sắp sửa có đồ gia dụng cho căn nhà, Lâm Ngọc Trúc lại vui vẻ.
Sau đó lại tìm Ngũ Bàn trao đổi.
DTV
Trong lúc nói chuyện, Lâm Ngọc Trúc rõ ràng cảm nhận được hình như nó thông minh hơn một chút.
Dường như rất hiểu rõ kiến trúc cổ đại.
Lâm Ngọc Trúc suy ngẫm giây lát, chuẩn bị giao công việc tu sửa nhà mình cho Ngũ Bàn.
Hỏi Ngũ Bàn có cần người giúp không.
Đại Bàn và Tam Bàn quay vòng tròn xung quanh nó.
Ngũ Bàn miễn cưỡng tiếp nhận hai đứa nó.
Tính chất khép kín của tứ hợp viện quả thật rất tốt.
Cơ bản là những căn nhà vây lại với nhau, muốn trèo tường rất khó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-718.html.]
Nhưng sợ nhất lỡ đâu có ngoại lệ.
Đang lo lắng thì trước mắt lại xuất hiện màn hình.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là kiệt tác của hệ thống, giới thiệu cho cô một sản phẩm công nghệ cao, chỉ cần mặc lên người thì có thể thăm dò nhiệt năng của vật sống trong bán kính phạm vi một nghìn mét.
Cũng có nghĩa là, chỉ cần có người đến gần, máy thăm dò sẽ phản hồi rất nhanh.
Còn có thể cài đặt phạm vi.
Lâm Ngọc Trúc nhìn giá tiền máy thăm dò, hồi lâu không lên tiếng.
Sau đó mới chậm rãi hỏi: “Có thể thuê không?”
Hệ thống: …
Ra khỏi không gian trở về phòng, Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai vẫn còn ngủ.
Nhớ đến hai ngày nay đúng là mệt thật.
Ba người nghỉ ngơi thoải mái một ngày.
Ngày thứ ba thu dọn cặp sách, mang theo chậu rửa mặt và bình thủy, lại mang theo vài bộ quần áo để thay đến trường học.
Đây chính là lợi ích của việc có nhà gần trường.
Bọn họ đến trường, đồ mang theo đã xem như ít rồi.
Những học sinh từ vùng khác đến, ai nấy cũng túi lớn túi bé, đến trường rồi thì ngơ ngác.
Không giống như kiếp sau, học sinh chỉ cần xách vali là xong, những thứ khác có thể mua được ở trường.
Lúc Lâm Ngọc Trúc đang khóa cổng thì đồng thời người máy nhà cô cũng lặng lẽ chuồn ra từ nhà.
Ngũ Bàn nhìn mảnh sân hai mắt ánh lên tia đỏ, chí lớn cao ngất trời.
Thời khắc thể hiện giá trị của nó đến rồi.
Các cô ngồi xe buýt số 332 đến Di Hòa Viên, Vương Tiểu Mai khao khát nhìn phong cảnh lướt vùn vụt qua ô cửa sổ, kích động không thôi.
Cho đến khi khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngày càng hoang vu, Vương Tiểu Mai kéo Lâm Ngọc Trúc thì thầm hỏi: “Chúng ta không ngồi nhầm xe chứ? Sao nhìn cứ kiểu…” sắp ra khỏi thành phố thế này.
Lâm Ngọc Trúc nhìn ra bên ngoài xe, mặt cũng hoảng sợ nói: “Đúng đấy, có phải chúng ta ngồi nhầm xe hay không?”
Lý Hướng Vãn đầu đầy vạch đen: …
Sau đó bật cười.
Trêu chọc hai cô gái lo sợ bất an: “Chắc là ngồi nhầm xe thật đấy.”
Lâm Ngọc Trúc suýt nữa bị nghẹn nước bọt.