Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 708

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:52:21
Lượt xem: 63

Lý Hướng Vãn dùng thái độ lạnh lùng nói: "Tôi đi vào nhà mình mà còn phải nói với bà sao?"

Bác gái kia vô cùng tức giận chỉ vào mặt các cô nói: "Các người dám vào thử xem."

Lâm Ngọc Trúc ôi chao một tiếng, nói: "Chúng tôi vào nhà mình là chuyện hợp tình hợp lý. Nhưng nếu các người dám đụng tới một ngón tay của chúng tôi hoặc là ngăn cản, tất cả các người có thể sẽ bị đồng chí công an bắt đi đấy. Cả nhà mấy người tự nghĩ mà xem. Nếu đã vào đồn công an, cho dù được thả cũng không còn là người trong sạch nữa."

Bác gái bày tỏ rằng không nghe hiểu, giả bộ hồ đồ giơ tay ngăn trước cửa không cho vào.

Lâm Ngọc Trúc chẳng thèm quan tâm tới bà ta, ép Vương Tiểu Mai chui qua cùi chỏ của bác gái kia.

Bác gái kia không đề phòng nên chỉ quơ tay trúng Vương Tiểu Mai.

Vương Tiểu Mai chớp mắt, lập tức ngã lăn ra đất, "Ôi, đánh người."

Bác gái lập tức nghẹn họng nhìn chằm chằm, quay sang nói với đồng chí công an: "Đồng chí công an, tôi không..."

Lý Hướng Vãn không để ý tới bên này, từ chỗ trống chen vào.

Khiến bác gái nóng nảy.

Mấy người vào nhà, ánh mắt của nam chủ nhân căn nhà này lập tức trở nên hung ác.

Lý Hướng Vãn và Lâm Ngọc Trúc cũng hung ác trừng mắt nhìn.

Mấy năm nay ở trong thôn, có sóng gió gì mà các cô chưa trải qua.

Lúc này đồng chí công an cũng đã đi vào.

Người đàn ông lập tức hoảng sợ.

Lúc này Vương Tiểu Mai cũng không tiếp tục diễn kịch với bác gái kia nữa, nhanh nhẹn chạy vào.

Đồng chí công an canh ở cửa, đầu ong ong.

Lý Hướng Bắc cũng chen vào đứng đối diện với nam chủ nhân của căn nhà này.

Hai người đàn ông cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy.

Ba người Lâm Ngọc Trúc nháy mắt với nhau, bắt đầu giúp người ta chuyển nhà.

Con dâu của nhà này tiến lên ngăn cản, Lâm Ngọc Trúc lập tức hoảng sợ hét lên: "Cô đừng đẩy tôi, lúc trước cánh tay này của tôi đã từng bị gãy xương rồi đấy. Đụng vào cánh tay tôi một cái là phải bồi thường cho tôi hai đồng tiền đấy. Cô nghĩ kĩ đi. Cánh tay này rất dễ gãy."

Đối phương lập tức bị dọa sợ.

Đồng chí công an cũng bận tới mức xoay vòng vòng, chủ yếu là muốn giảng hòa.

Lý Hướng Vãn chỉ lễ phép nói với đồng chí công an: "Đồng chí công an, anh cũng thấy tất cả thành viên của gia đình này có phân rõ phải trái hay không. Căn nhà này tôi không cho thuê nữa, tôi giúp bọn họ chuyển nhà cũng không cần các anh phải động tay vào. Yên tâm, có cái gì bị hư hỏng, tôi bồi thường là được."

Nói xong, ba cô gái nhanh nhẹn giúp chuyển nhà.

Cũng may hai căn phòng đều mở.

Mấy đồ vật cỡ lớn trong phòng cũng chỉ có cái bàn cái tủ.

Ba cô gái hợp sức lại chuyển đồ đạc, bác gái kia ngăn trái ngăn phải.

Mấy cô gái lại đẩy người qua một bên rồi tiếp tục dọn.

Bác gái thấy mấy cô gái huých mình, ánh mắt chớp chớp, còn chưa kịp ngã xuống đất, Lâm Ngọc Trúc đã đã nói: "Bác gái, chúng cháu nhẹ tay nhẹ chân mà đỡ bác. Đồng chí công an cũng đứng bên cạnh quan sát, nếu như bác muốn ăn vạ thì e rằng không thành công đâu. Đến lúc đó chúng ta cùng đi tới bệnh viện làm giám định, nếu không có vấn đề gì thì bác phải bồi thường tiền đấy. Bác gái cứ nghĩ kỹ đi."

Bác gái tức giận nhìn Lâm Ngọc Trúc: ... .

DTV

Sau đó ngồi dưới đất gào khóc.

Mắng mấy người thị thổ phỉ, là lưu manh, là cường đạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-708.html.]

Ba cô gái chẳng thèm quan tâm, chuyển cái bàn ra bên ngoài.

Con dâu nhà họ vội vàng đi ra ngoài xem bàn.

Còn muốn chuyển về nữa.

Chưa ra tới cửa sân, ba người Lâm Ngọc Trúc lại ném ra ngoài không ít quần áo.

Thực sự là ngăn tủ đựng quần áo quá nặng, thế là dứt khoát móc sạch đồ đạc bên trong ra trước.

Dày vò thế này, bác gái thật sự muốn khóc rồi, vì vậy chịu thua nói: "Đồng chí công an, các anh giúp chúng tôi một tay đi. Tôi đóng tiền thuê nhà là được chứ gì."

Đồng chí công an liếc nhìn Lý Hướng Vãn.

Thái độ của Lý Hướng Vãn rất kiên quyết, không cho thuê.

Ba người ném hết đồ đạc trong nhà ra bên ngoài cửa lớn, hàng xóm bốn phía đều lại gần xem náo nhiệt.

Mấy khách trọ bên phía nhà của Lâm Ngọc Trúc nhìn thấy mà choáng váng, trong lòng cảm thấy rất hoảng sợ.

Vừa nãy nếu như...

Cứ như vậy, sau khi ba người thô bạo chuyển đồ, ngoại trừ tốn chút sức, kết quả vẫn rất hài lòng.

Nhân viên Sở địa chính vẫn chưa đi.

Thấy căn nhà đã được dọn sạch, đi tới bên cạnh Lý Hướng Vãn, ho nhẹ một tiếng, nói: "Đồng chí Lý, căn nhà này cô còn cho thuê không."

Lý Hướng Vãn nhìn nhân viên, lạnh nhạt nói: "Nhân viên Trương muốn thuê à?"

Nhân viên gật đầu, sau khi đứa em xuống nông thôn của anh ta quay trở về, bọn họ phải chen nhau ngủ trong một căn phòng.

Anh ta không cảm thấy gì nhưng vợ anh ta lại không chịu nổi, ngày nào cũng cằn nhằn bên tai anh ta.

Lúc này Lý Hướng Vãn gật đầu, nói: "Vậy nhân viên Trương nhanh chóng chuyển vào đi. Căn nhà này tôi cho anh thuê ba đồng một tháng."

Nhân viên Trương vừa nghe vậy, lập tức móc tiền thuê một tháng ra đưa cho Lý Hướng Vãn, chạy về nhà như một làn khói.

Trước khi ra cửa còn cười cười với đồng chí công an.

Không bao lâu liền sau liền dẫn theo vợ con cùng bao lớn bao nhỏ tiến vào.

Còn thuận tiện cầm theo khóa.

Lúc cài khóa lên cửa, bác gái điêu ngoa kia hoàn toàn ngây ngẩn.

Con trai và con dâu nhà bà ta cũng ủ rũ, nhìn đống lộn xộn ngoài sân, vẻ mặt đau buồn.

Đồng chí công an vẫn chưa đi, Lý Hướng Vãn đi tới cửa nhà rồi nói: "Tự các người kiểm tra lại xem có đồ vật gì hư hỏng không, để lâu tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu."

Bác gái chỉ vào Lý Hướng Vãn, thiếu chút nữa ngất đi.

Lâm Ngọc Trúc không quan tâm tới bên này đang cãi nhau, mà chạy về phía mấy hộ gia đình thuê nhà của cô, nghiêm khắc nói: "Cuối tháng ba tôi sẽ tới thu tiền thuê nhà Mọi người nhớ đấy. Không có tiền, tôi sẽ không cho thuê."

Mấy gia đình: ...

Chờ mọi chuyện ổn định, đồng chí công an lấy lời khai của hai bên xong cũng rời đi.

Bác gái Tưởng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng nhìn cảnh tượng trước mắt, khung cảnh bừa bộn, nhất thời có chút hoảng hốt.

Lại nhìn ba cô gái rõ ràng trông rất yếu đuối này, cũng không biết nên nói gì.

Lâm Ngọc Trúc nhìn bác gái Tưởng đang ngây người, cười hì hì nói: "Bác gái, nếu phía bác còn có bạn bè muốn bán nhà thì cứ tới tím cháu"

Bác gái Tưởng: ...

Cho nên mới nói, mấy cô gái này căn bản không thiếu tiền.

Loading...