Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 696
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:52:03
Lượt xem: 52
Lý Hướng Vãn tỏ ra hơi kích động, vội vàng nói: “Chị Lưu, có thể bớt thời giờ mang bọn tôi đi xem vải dệt hay không.”
Chủ nhiệm Lưu châm chước một chút mới nói: “Ngày mai, các cô đến cửa sau đơn vị của tôi chờ tôi đi.”
Mấy người lại hàn huyên vài câu rồi đứng dậy tạm biệt.
Đợi đến khi ra khỏi nhà chủ nhiệm Lưu, Vương Tiểu Mai nói: “Chúng ta mua vải có vấn đề liệu có ổn không?”
Lý Hướng Vãn trầm ổn nói: “Vải do máy móc sản xuất thỉnh thoảng sẽ có sai sót, nhưng cơ bản sẽ không quá nhiều, thật ra khi may quần áo cắt bỏ chỗ hư là được. Chẳng qua mua bán bình thường, ai lại đi mua vải có vấn đề chứ, cho nên mới có cách nói vải bỏ đi. Còn có một số loại vải bị lỗi về màu nhuộm, cái này cũng có cách giải quyết. Chỉ cần không phải xuất hiện vấn đề về chất lượng, một cuộn vải có thể làm ra hai ba món cũng là đã có lời rồi.”
Vương Tiểu Mai đột nhiên bừng tỉnh, gật đầu.
Buổi tối cũng chỉ có Lâm Ngọc Trúc, Lý Hướng Vãn và hai vợ chồng Vương Tiểu Mai cùng đón tết Nguyên Tiêu.
Lúc này tuy rằng không có TV, nhưng toàn bộ ngõ nhỏ lại rất náo nhiệt. Tiếng pháo không ngừng, nhà nhà treo một đèn lồng màu đỏ, toàn bộ ngõ nhỏ đều sáng sủa.
Các cụ già và bọn nhỏ sôi nổi đi ra tản bộ, cãi cọ ầm ĩ, bên này ồn ào xong, bên kia lại bắt đầu làm loạn lên.
Không khí khu phố rất là hòa thuận.
Có người thấy mấy người Lâm Ngọc Trúc lạ mắt thì hỏi thăm vài câu. Lâm Ngọc Trúc chỉ nói đến Kinh Đô đi học. Mọi người vừa nghe là sinh viên, thái độ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Có một chị lớn tuổi nhìn bốn người cười nói: “Các cô là người thân nhà họ Vương à? Nhà bọn họ có còn phòng ở cho thuê không, mấy em gái giúp đỡ hỏi một chút đi.”
Chị gái này hỏi xong, Lâm Ngọc Trúc phát hiện không ít hàng xóm láng giềng đều tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe. Lâm Ngọc Trúc cười mi mắt cong cong, thanh thúy mà nói: “Chị gái, ba phòng bên này không phải họ Vương nữa rồi.”
Lâm Ngọc Trúc không biết mua bán, nhưng biết suy nghĩ linh hoạt, nhà họ Vương bán bán nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-696.html.]
Chị gái kia nghe xong còn chưa phản ứng kịp đã nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Vậy các cô có muốn cho thuê hay không?”
Lâm Ngọc Trúc rất thản nhiên lắc đầu: “Không tiện.” Người ta là một cô gái nhỏ tuổi còn trẻ, xinh đẹp cũng đã nói lời này rồi, nếu còn muốn đi thuê thì giống như có suy nghĩ xấu gì đó.
Không ít hàng xóm đành bỏ cuộc.
Có người thở dài, lo lắng không biết con cái từ nông thôn quay về thành phố thì ở đâu.
Chị gái hỏi chuyện ban đầu vừa định mở miệng, Lâm Ngọc Trúc đã nói với mấy người Vương Tiểu Mai: “Chúng ta đến ngõ nhỏ đi bộ chút đi, xem quảng trường bên kia có gì náo nhiệt không.”
Lý Hướng Vãn gật đầu, mang theo hai vợ chồng mơ hồ rời đi.
Mấy người đi ra xa mấy mét còn có thể nghe được hàng xóm nói thầm, suy đoán các cô dùng bao nhiêu tiền mua nhà.
Vương Tiểu Mai có chút lo sợ bất an nói: “Những người này vừa rồi muốn thuê nhà sao? Sau này sẽ không nhằm vào chúng ta chứ.”
Lâm Ngọc Trúc vỗ bả vai Vương Tiểu Mai, nói: “Khẳng định có chút ghen ghét, chỉ cần cô coi như không nhìn thấy thì rất nhanh có thể hòa nhập vào thôi. Khả năng ban đầu bọn họ sẽ có chút không quen mỗi người chúng ta ở một nhà, nhưng đợi sau khi quen rồi thì cũng thành thói quen...”
Vương Tiểu Mai chớp chớp mắt nói: “Chỉ cần không ép chúng ta cho thuê là được.”
Lý Hướng Vãn nhẹ giọng cười: “Thời đại đã không giống với lúc trước rồi.”
Vương Tiểu Mai cái hiểu cái không gật đầu, dù sao nghe ý thì chính là vấn đề không lớn. Vậy thì cô không cần lo lắng nữa.
DTV
Lý Bàn Tử ngược lại lại hiểu rõ, tính toán buổi tối trở về cẩn thận phân tích cho vợ yêu nhà mình một chút. Suy nghĩ đến cảnh vẻ mặt vợ sùng bái kính nể nhìn anh đã cảm thấy vui rạo rực.
Mấy người càng đi ra ngoài càng náo nhiệt, sinh hoạt người dân thủ đô tốt hơn một chút, có nhà đều đốt pháo hoa, không phải loại pháo hoa lớn đời sau, mà là cái loại pháo hoa rất nhỏ, cho dù là như vậy, cũng khiến cho bọn nhỏ vui vẻ chỉ vào không trung, nhảy nhót không ngừng.