Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 695
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:52:02
Lượt xem: 40
Đợi sau khi ba người khí phách bước vào cửa nhà, Bàn Tử run rẩy một cái với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
Lâm Ngọc Trúc vừa muốn mở miệng đã bị Vương Tiểu Mai kéo lại, lắp bắp nói: “Hay là thôi, thật ra cũng không đau.”
DTV
Lâm Ngọc Trúc: ...
Cắn lưỡi, không nói nữa.
Lý Bàn Tử cẩn thận ghé sát vào bên cạnh Vương Tiểu Mai, quan tâm nói: “Vợ ơi, vừa rồi không làm đau em chứ.”
Một câu rất bình thường nhưng lại khiến Vương Tiểu Mai lập tức đỏ mặt.
Lâm Ngọc Trúc đảo mắt một vòng, tỏ vẻ cô biết ngay mà.
Lý Hướng Vãn: ...
Buổi tối, Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử đến phòng đãi khách.
Lý Hướng Vãn nằm trên giường đất nhẹ nhàng thở ra.
Ngày hôm sau hiếm khi mọi người được nghỉ ngơi, bọn họ liền đi dạo Kinh Đô với nhau.
Vương Tiểu Mai và Lý Bàn Tử bị thành phố này thu hút sinh ra suy nghĩ muốn cắm rễ lần nữa.
Đến buổi chiều, Vương Tiểu Mai lại cùng Lý Hướng Vãn đi dạo trong con ngõ nhỏ khác, rất trùng hợp lại đụng phải chủ nhiệm Lưu - Lưu Quế Mai, mọi người đơn giản hàn huyên vài câu giống như người quen.
Chờ ngày thứ ba, tòa nhà bên Lâm Ngọc Trúc được dọn dẹp sạch sẽ, lại dời chiến trường đến nhà Lý Hướng Vãn.
Ban ngày làm việc, buổi chiều thì đi bộ.
Trong hai ngày liên tiếp, hai người Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai xem như hoàn toàn quen thuộc với chủ nhiệm Lưu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-695.html.]
Sau khi tiếp xúc sâu hơn, biết được hai cô gái thi đậu Bắc Đại, lại kéo người về nhà ngồi chơi, quan hệ thân cận hơn chút.
Hôm nay là mười lăm tết Nguyên Tiêu, Lý Hướng Bắc và Thẩm Bác Quận mang chút chè trôi nước và nguyên liệu nấu ăn tới, buổi trưa mấy người tụ tập một chút.
Thẩm Bác Quận và Lý Hướng Bắc phải về nhà ăn tết với người trong nhà, lúc rời đi Thẩm Bác Quận lại thử hỏi lần nữa: “Hay là về nhà với anh?”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Trúc buồn cười nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào. Thẩm Bác Quận đành phải bất đắc dĩ cười nịnh nọt rồi rời đi.
Mà ba người Lâm Ngọc Trúc thì lại ném Lý Bàn Tử ở nhà, mang theo đồ ăn vặt với đồ hộp đến nhà chủ nhiệm Lưu. Khi chủ nhiệm Lưu mở cửa nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc thì sửng sốt.
Lý Hướng Vãn cười nói: “Chị Lưu, đây cũng là thanh niên trí thức từng xuống nông thôn cùng bọn em, cũng thi đậu Bắc Đại. Hôm nay tùy tiện tới chơi, có việc muốn chị giúp đỡ.”
Chủ nhiệm Lưu nghe thấy Lâm Ngọc Trúc cũng thi đậu Bắc Đại, trên mặt có vài phần kinh ngạc. Đây là nơi nào mà có nhiều người tài vậy? Một phát mà có luôn ba sinh viên Bắc Đại.
Nhìn thấy ba cô gái xách theo đồ trong tay, chủ nhiệm Lưu chỉ cười cười chứ cũng không có phản ứng gì, rất tự nhiên mời người vào nhà.
Rót cho ba cô gái mỗi người một chén nước. Khi ngồi xuống, khí chất rõ ràng không còn giống như trước. Hơi có tư thế nói: “Ba cô gái nhỏ bọn cô muốn xin tôi làm chuyện gì.”
Lý Hướng Vãn nhìn Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc lập tức cười nói với chủ nhiệm Lưu: “Chị Lưu, ba đứa tôi muốn làm chút mua bán nhỏ, giải quyết một chút áp lực sinh hoạt.”
Chủ nhiệm Lưu nghiêm túc nghe, gật đầu, đợi đối phương tiếp tục nói.
“Biết được chị Lưu đang công tác ở xưởng dệt nên muốn nghe ngóng một chút, có thể bán vải có vấn đề cho cá nhân không.” Lâm Ngọc Trúc cười nói.
Phiếu vải phải đợi một hai năm nữa mới hết giá trị, khi cải cách mở cửa thì ngành sản xuất dệt cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ. Vải dệt đọng lại một số lượng lớn không bán ra được, sau đó mở cửa đối với bên ngoài.
Nhưng mà phải đợi.
Cho nên từ lúc bắt đầu Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đã không muốn mua vải dệt bình thường, nếu không thì đã đi tìm bộ tiêu thụ rồi.
Chủ nhiệm Lưu cầm chén nước, ngón tay nhẹ gõ hai cái, tự hỏi một lát rồi nói: “Có thì có, nhưng giá cũng sẽ không rẻ hơn vải dệt tốt, các cô cần phải nghĩ kỹ. Dù sao thì vải dệt ít nhiều đều tồn tại một chút vấn đề.”