Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 683
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:51:43
Lượt xem: 68
Sau khi Lâm Ngọc Trúc hỏi xong giá cả, rõ ràng cảm thấy biểu cảm của con trai chủ nhà ngưng trệ, sau đó tầm mắt nhìn về phía Thẩm Bác Quận.
Mang theo một chút do dự.
Ánh mắt hai vợ chồng chủ nhà d.a.o động, cũng không nhìn về phía cô.
Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, xoay người nhìn về phía Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn dứt khoát, lập tức nhìn sang Lý Hướng Bắc.
Lý Hướng Bắc: …
DTV
Lâm Ngọc Trúc cười, biết ngay ở bên trong nhất định có điều ẩn giấu mà!
Con trai chủ nhà cười xấu hổ, cúi đầu nhìn mũi chân.
Thẩm Bác Quận ho nhẹ một tiếng, nói với bạn học của anh: “Chúng ta sang bên kia nói vài câu trước.
Xin thứ lỗi.”
Con trai chủ nhà gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Lâm Ngọc Trúc đi theo sau Thẩm Bác Quận, ánh mắt tỏa ra gió lạnh.
Đợi hai người đi đến bên cạnh sân, Thẩm Bác Quận nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé của Lâm Ngọc Trúc, khẽ cười một tiếng, điềm đạm nói: “Hai cái phòng ở nhà bạn của anh muốn mười sáu nghìn tệ. Anh đã hỏi giá trước, rồi bảo anh ta nói với em chỉ bán có sáu nghìn tệ.”
Lâm Ngọc Trúc hiểu ra, cô đã nói rồi mà.
Sinh viên năm hai vào ở cơ sở hoàng thành này, thật ra mà nói, cái giá này không tính là đắt.
Nhưng cũng phải xem là nói với ai.
Nếu không phải nóng lòng đi Hồng Kông, căn nhà này hoàn toàn có thể chờ thêm nữa, còn có thể bán đắt hơn chút.
Thậm chí nói bán muộn hai năm, giá cả sẽ tăng lên mấy lần.
Sau khi biết được sự thật, Lâm Ngọc Trúc chau mày, không đồng ý nói: “Hai chúng ta còn chưa ra sao mà anh đã tiêu tiền mua nhà cho em rồi. Để người khác biết được sẽ nghĩ thế nào về em? Anh Thẩm, em có tiền mua nhà. Đủ để mua đấy. Có thể mua được căn nhà tốt như vậy, đã mượn không ít sức lực của anh rồi. Tiền cũng không cần. Tấm lòng em nhận được rồi ~” Nói đến phía sau, giọng điệu mang theo mấy phần dí dỏm.
Bầu không khí nghiêm túc ban đầu trong nháy mắt đã trở nên dịu đi rất nhiều.
Thẩm Bác Quận yên lặng một hồi.
Nhìn cô nhóc rất lâu, than nhẹ một tiếng, nói: “Là anh suy nghĩ không chu đáo. Anh chỉ là… đau lòng, em đợi anh hai năm, nên anh muốn bồi thường một chút. Còn có không ngờ em có nhiều tiền đến thế.”
Sắc mặt Lâm Ngọc Trúc ngưng trệ, trong nháy mắt lại cười hi hi ha ha.
Đùa cợt nói: “Vừa đủ luôn, ha ha~ Mua xong cũng không còn thừa lại được bao nhiêu.”
Nói xong thì bày ra dáng vẻ rầu rĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-683.html.]
Thẩm Bác Quận không kìm nổi liền ôm người vào trong ngực, dịu dàng nói: “Em vất vả rồi.”
Lâm Ngọc Trúc cọ xát trong lồng n.g.ự.c Thẩm Bác Quận, việc buôn bán không cần vốn này của cô thực ra cũng không tính là khổ mấy…
Sau khi hai người nói xong thì đi ra ngoài.
Bọn họ cũng không thể dây dưa lưu luyến, để người ta đứng trong sân hứng gió lạnh được.
Sau khi đợi hai người ra ngoài, con trai chủ nhà lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt nghiêm túc trước đó, lễ phép cười.
Sau đó mới biết được vào sân nhà nhỏ riêng bên cạnh là mười nghìn.
Hai vợ chồng có lẽ là thật sự có chút sốt ruột.
Bèn hỏi: “Người bạn khác mà hai đứa nói khi nào mới tới?”
Con trai chủ nhà rõ ràng cũng rất quan tâm vấn đề này, cũng không ngăn cản việc giục hỏi của bố mẹ.
Thẩm Bác Quận cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu nói: “Không thì cứ bán căn nhà này cho cháu trước, đợi bọn họ đến, nếu muốn thì cháu lại bán cho bọn họ.”
Nếu như đôi vợ chồng Bàn Tử không vừa ý, thế thì anh sẽ giữ lại cho mình.
Thẩm Bác Quận cũng biết nơi có sân nhỏ riêng khá ít, có thể gặp được chính là vận may.
Mơ hồ cảm thấy nếu mua sẽ không thiệt.
Mắt Lâm Ngọc Trúc sáng lên, giá cả cũng không muốn bàn bạc nữa, hận không thể làm thủ tục ngay lập tức.
Hai vợ chồng già vội thu lợi cũng có suy nghĩ này.
Mùng tám tết đã có ngành đi làm rồi.
Đơn giản, mọi người trực tiếp đi sở quản lý bất động sản.
Khi đến sở quản lý bất động sản, cán sự muốn thuê nhà của hai vợ chồng già trước kia vừa đúng lúc đi ngang qua bên người bọn họ.
Người đã đi xa mấy bước mới có phản ứng, xoay lại nhìn thấy rõ người, lập tức cười nói: “Bác trai, bác gái, hai người đã suy nghĩ kỹ sẽ cho thuê nhà rồi sao?”
Vẻ mặt hai vợ chồng già có hơi co rúm lại, cúi đầu không nói.
Trong mắt của con trai chủ nhà lộ ra một tia lạnh lùng, sau đó lại dịu dàng nói: “Chúng tôi tới để giải quyết sang tên.”
Người đó nghe xong, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt không thân thiện nhìn mấy người Lâm Ngọc Trúc.
Có hơi tức giận.
Vốn dĩ anh ta muốn cam đoan với vợ con, qua hai ngày nữa sẽ chuyển vào căn nhà lớn…
Bây giờ đột nhiên g.i.ế.c ra cái tên Trình Giảo Kim.
Anh nói có tức hay không.