Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 680
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:51:39
Lượt xem: 41
Sau khi mở cửa, nhà tổ của một số người cũng được trả về.
Người bán nhà là bạn học của Thẩm Bác Quận, tổ tiên của bạn học này từng là quan lại thế gia, theo sự hủy diệt của triều đình, cả gia tộc lại bắt đầu làm buôn bán.
Xem như là sinh ra và lớn lên ở địa phương, là nhân sĩ chính cống ở Kinh Đô.
Nhà này trước kia chỉ mỗi cửa hàng đã có không ít.
Nghĩ có thể biết được...
Hiện giờ chỉ còn lại một nhà ba người, con cái chỉ còn mỗi bạn học của Thẩm Bác Quận thôi.
Mặc dù nhà ở được trả lại rồi, nhưng hai vợ chồng già lại không muốn ở lại Kinh Đô nữa.
Sợ ngày nào đó tình thế lại trở nên không tốt, phải trải qua lần nữa.
Thẩm Bác Quận mờ mịt nói hai câu.
Nhà này muốn bán mấy căn nhà trong tay đi, đi Hong Kong nương nhờ họ hàng.
Đến nỗi đi Hong Kong như thế nào, người ta đã có cách rồi.
Hiện giờ cần gấp nhất chính là tiền mặt.
Câu chuyện lại nói trở về, căn nhà to này bán rẻ bọn họ không cam tâm, bán đắt lại không ai có tiền mua.
Ban đầu Lý Hướng Vãn tới Kinh Đô mua nhà, Lý Hướng Bắc bảo các anh em bên cạnh giúp nghe ngóng, cũng thuận tiện gọi điện cho Thẩm Bác Quận.
Bảo anh giúp hỏi thăm người ở Kinh Đô bên này xem.
Thẩm Bác Quận nghĩ lại liền nghĩ Lý Hướng Vãn mua nhà, thế thì cô gái nhà anh chắc cũng muốn mua.
Liền để ý hơn.
Cứ như thế, dưới cơ duyên xảo hợp, liên lạc với bạn học.
Mà người bạn học này của Thẩm Bác Quận vô cùng tin tưởng anh.
Cứ thế, cả nhà này liền đợi Lâm Ngọc Trúc mấy ngày.
Lâm Ngọc Trúc nghe xong nhìn Lão Thẩm với vẻ mặt lấy lòng.
Nịnh nọt nói: “Anh Thẩm vất vả rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-680.html.]
Lúc nãy đều là em đùa anh thôi, anh đừng có để bụng nha.
DTV
Mua nhà được rồi, em làm ‘Mãn hán toàn tịch’ cho anh....”
[1]Mãn hán toàn tịch là một đại tiệc mừng thọ 66 tuổi của Hoàng đế Khang Hy, tiệc gồm 6 bữa làm trong 3 ngày, tiến cống hơn 300 món ăn.
Thẩm Bác Quận nhìn vẻ mặt lấy lòng của cô gái nhỏ, mặt tràn đầy ý cười, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Làm một bữa Mãn hán toàn tịch cũng ăn không hết, mỗi lần làm hai ba món là được.
Thời gian lâu rồi, cũng có thể thành Mãn hán toàn tịch.
Ánh mắt Lâm Ngọc Trúc lóe lên hai cái, cười hì hì nói: “Không dám, không dám.”
Chỉ cần da mặt dày, liền có thể ăn đủ.
Lâm Ngọc Trúc cười ha hả đi kéo lấy Lý Hướng Vãn, lập tức biến đổi sắc mặt, hung dữ nói: “Cô không tốt.”
“Còn không tốt, thật sự không tốt, đã không lừa cô tới, mà tôi mua hết luôn rồi.” Lý Hướng Vãn ánh mắt cười đùa nói.
Lâm Ngọc Trúc “Hứ” một tiếng, sau đó hỏi: “Cô đi xem nhà chưa?
Đã mua chưa?
“Tôi đi xem qua trước rồi, bạn học của anh ấy có một căn nhị tiến, còn có một căn tam tiến với nhất tiến nữa.
Tam tiến đã bán rồi, ngày đó tôi muốn nghe ngóng một chút, người ta không nói.” Lý Hướng Vãn nhẹ giọng nói.
Hai người giao lưu ánh mắt một phen, đoán là không muốn nói rõ bối cảnh của người mua nhà.
Lý Hướng Vãn lại nói tiếp: “Ban đầu người ở căn nhà này sau khi nhận nhà, cả nhà liền chuyển vào ở căn nhị tiến, còn căn tam tiến đó tặng người ta.
Hai căn khác cũng được bọn họ vào ở.
Khi mấy người này vừa rớt đài, nhà lại bị tịch thu lại, ngược lại khiến cho nhà ở sạch sẽ, không ai ở.
Trước có sở địa chính còn tìm người nhà này, hỏi bọn họ có muốn cho thuê nhà hay không.
Mỗi nhà mỗi tháng đưa hai đồng tiền phí thuê nhà.
Tôi đoán cha của bạn học đó sợ cho người vào thuê, nhà ở bị người chiếm mất, có thể bán thì vội bán đi luôn.
Cũng là, sợ rồi...”
Lâm Ngọc Trúc nghe xong thở dài, bọn họ xem như là nhặt được hời rồi.