Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 636

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:48:31
Lượt xem: 28

Lúc này Lâm Lập Dương cũng tỉnh lại, cậu quay đầu nhìn Lão Dịch, vẻ mặt hoang mang.

Tuy rằng cậu cũng rất kích động, nhưng lại không kịch liệt như Mã Đức Tài.

Lâm Ngọc Trúc cầm roi đuổi lừa, vẫy vẫy với không khí rồi nói với Mã Đức Tài: “Thằng nhãi, ông nội đã lăn lộn nhiều năm ở địa bàn này rồi, còn có thể bị cậu giành sao? Dùng đầu óc ngu si của cậu nghĩ lại xem, cậu có thể giành địa bàn này sao? Nào, gọi ông nội đi, gọi hay thì tôi sẽ tha cho cậu!”

Mã Đức Tài tức xịt khói, hét lên: “Mẹ kiếp, cho dù tôi có bị đông c.h.ế.t ở đây thì ông cũng đừng mong tôi gọi.”

Lâm Ngọc Trúc hừ một tiếng, không để bụng nói: “Không gọi thì thôi, tôi cũng không thiếu cháu nội. Vậy cậu cứ chờ bị đông cứng ở đây đi.”

Nói rồi, Lâm Ngọc Trúc xoay người rời đi.

Thấy người đi thật, Lâm Lập Dương hơi hoảng loạn, không ngừng thử cởi trói.

Cậu vừa sờ soạng thì sờ trúng mảnh ngói sắc bén, hơi vui vẻ bắt đầu cắt dây thừng cho Mã Đức Tài.

Lâm Lập Dương vội vàng làm việc, Mã Đức Tài cũng không cho miệng nghỉ ngơi.

Anh ta hùng hổ nói: “Ông già này ngấm ngầm giở trò, anh sẽ không để yên cho ông ta. Đợi lát nữa, hai ta đi tìm lão, thế nào cũng phải đánh cho ông ta răng rụng đầy đất, làm ông ta gọi chúng ta là ông nội.”

Lâm Lập Dương: …

“Anh Tài, hay là thôi đi, chúng ta tìm nơi khác bán, chỗ nào cũng được mà.”

DTV

“Không, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của chúng ta, gặp khó khăn, chúng ta phải đón khó mà lên, nếu như luôn lùi bước thì còn lăn lộn thế nào? Em trai, em còn nhỏ, cho nên không hiểu đạo lý này. Nghe anh, chúng ta không đề phòng ông ta, mà là làm theo ông ta. Ông ta đánh lén thì chúng ta cũng đánh lén. Chúng ta hai chọi một, thì sợ gì?” Mã Đức Tài vô cùng tự tin nói.

Khi hai người cởi trói xong, Mã Đức Tài vô cùng tự tin dẫn Lâm Lập Dương đi tìm Lão Dịch.

Sau đó…

Lại bị ông trói vào cây vừa rồi.

Chính xác mà nói, bọn họ chưa ra khỏi rừng cây nhỏ thì đã bị gõ hôn mê.

Khi Mã Đức Tài nhắm mắt, anh ta nghĩ: Không phải chứ, rõ ràng vừa rồi mình thấy trong rừng cây không có một bóng người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-636.html.]

Cứ như vậy, khi Mã Đức Tài bị ấn huyệt nhân trung rồi dần tỉnh, anh ta còn bị quất hair oi.

Chỉ thấy Lão Dịch lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Sao? Còn tưởng đánh lén tôi?”

Mã Đức Tài rụt chân né tránh cái roi được vung tới, không phúc nói: “Ông đánh lén chúng tôi mà lại không cho chúng tôi đánh lén ông. Ông đây dám làm dám chịu, ông có giỏi thì đừng để tôi chạy. Chỉ cần tôi chạy thoát, chắc chắn tôi sẽ làm ông biết thế nào là lợi hại.”

“Chậc chậc chậc, còn lợi hại, cậu có bao nhiêu lợi hai? Tôi thấy bản lĩnh đắc tội với người khác rất lợi hại.”

Lâm Lập Dương đang dần tỉnh lại: …

Đột nhiên cậu hơi hối hận vì đi theo Mã Đức Tài.

Cậu dựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn trời.

Mã Đức Tài tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, vẫn liều lĩnh nói: “Tôi không vô nghĩa với ông, ông cứ chờ tôi chạy đi.”

Lâm Ngọc Trúc lại quất Mã Đức Tài một roi.

Mã Đức Tài run lên, may là anh ta mặc áo bông, tuy cái roi này rất dọa người nhưng đánh vào thì không thấy đau.

Anh ta còn cứng đầu cứng cổ, không sợ chết.

“Không muốn gọi ông nội thật sao?”

Mã Đức Tài quay đầu, nói: “Không gọi.”

Lâm Ngọc Trúc “Ha hả.” một tiếng, đứng dậy đi, bước đi rất thoải mái.

Lâm Lập Dương sờ soạng, lại sờ đến mảnh ngói sắt bén, tiếp tục nhận nhiệm vụ cắt dây thừng.

Đến khi hai người lại cởi trói, Lâm Lập Dương cố ý nhìn mảnh ngói, nói: “Anh, mảnh ngói này vẫn luôn trong tầm tay của em, anh nói xem có phải là ông ta cố tình hay không?”

Mã Đức Tài lập tức cảm thấy bản thân bị trêu đùa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, chúng ta đi tìm ông ta!”

Lâm Lập Dương: …

Lúc này chọn rời khỏi, có phải là rất vô đạo đức hay không?

Loading...