Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 635
Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:48:30
Lượt xem: 24
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Mã Đức Tài, Lâm Ngọc Trúc tỏ vẻ rất khó chịu.
Lại nhìn sắc mặt nối giáo cho giặc kia của Lâm Lập Dương.
Lâm Ngọc Trúc nghiến răng nghiến lợi.
Nề hà đối phương là hai trẻ ranh to xác thân thể cường tráng, tuổi trẻ khí thịnh.
Lâm Ngọc Trúc híp mắt lại, nghĩ thầm chắc chắn không thể đối đầu trực diện được.
DTV
Nhưng mà đây không phải là vấn đề lớn.
Cô lạnh lùng liếc hai người một cái rồi xoay người đi.
Chuẩn bị đi đường vòng.
Khi cô đi, giọng nói thiếu đánh của Mã Đức Tài truyền đến từ phía sau: “Xem như ông thức thời.”
Lâm Ngọc Trúc tiếp tục nghiến răng.
Được, được lắm!
Lâm Ngọc Trúc quẹo vào ngõ hẻm rồi thu sọt và hàng vào không gian.
Sau đó đi vòng trở về đầu ngõ vừa rồi.
Thấy hai người đang gõ cửa mỗi nhà để bán hàng.
Hiện giờ danh tiếng bán hàng của Lão Dịch khá tốt, hàng tốt, lượng đủ, người còn thật thà không lắm mồm.
Có đôi khi còn có thể được xóa số lẻ.
Nhân phẩm vô cùng tốt.
Thấy hai trẻ ranh to xác tuổi trẻ khí thịnh Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương, bọn họ không khỏi có chút nghi ngờ.
Người mua không được nhiều.
Không được bao lâu, hai người ra khỏi ngõ nhỏ, chuẩn bị đi chuyến tiếp theo.
Lâm Ngọc Trúc lẳng lặng đuổi kịp, đậu đỏ lớn vô địch của cô còn chưa có đất dụng võ đâu.
Nếu cứ giữ suốt ngày thì cũng không được.
Kế hoạch của Lâm Ngọc Trúc rất đơn giản.
Bám sát hai người bọn họ, chọn thời cơ thích hợp rồi ném đậu đỏ lớn vô địch của cô ra, làm hai người này hôn mê.
Thừa dịp hai người này nửa hôn mê nửa không, cô lại đập hai người một cái, làm hai người này thần không biết quỷ không hay cho rằng mình bị gõ hôn mê.
Vì sao lại làm như vậy? Một là vì cô không muốn để lộ mình có kỹ năng gây choáng người khác bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-635.html.]
Hai là, đập người có nguy hiểm, nhẹ thì người kia không hôn mê, dễ xấu hổ, mà nặng thì xảy ra sự cố.
Dù sao một trong hai người là em trai ruột của cô…
Kế hoạch khá tốt. Khi Lâm Ngọc Trúc cách hai người không xa, cô âm thầm ném đậu đỏ, chỉ thấy đậu đỏ vừa rơi xuống đã hóa thành khói rồi lan rộng ra.
Mã Đức Tài và Lâm Lập Dương chưa hề nhận ra.
Lâm Ngọc Trúc tính thời gian, cảm thấy đã đến lúc, cô liền cầm gậy theo rồi lặng lẽ tiến lên.
Tiếng kêu sột soạt do chân giẫm lên tuyết không dễ kiểm soát.
Vất vả lắm cô mới đi đến phía sau Mã Đức Tài, giơ gậy lên.
Mã Đức Tài cảm thấy choáng váng, còn cảm thấy sau lưng có trận gió nên đã xoay người lại.
Anh ta liền nhìn thấy cây gậy đưa về phía mình.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, đừng nói Mã Đức Tài, ngay cả Lâm Ngọc Trúc cũng không ngờ anh ta lại xoay người.
Một người chưa kịp trốn.
Một người chưa kịp thu.
Mã Đức Tài ăn một cây gậy ngay trực diện, còn để lại dấu vết.
Mơ mơ màng màng ngã xuống đất.
Khi nhắm mắt lại, anh ta còn rất không cam lòng.
Mã Đức Tài vừa ngã xuống đất, Lâm Lập Dương bị dọa nhảy dựng. Cậu vừa chống đỡ cơn choáng váng vừa nghĩ cúi đầu xem có chuyện gì xảy ra, nhưng cậu còn chưa cong lưng thì đã cảm thấy cái ót tê rần, cũng hôn mê bất tỉnh.
Đánh ngã hai người xong, Lâm Ngọc Trúc xoa eo, rất vừa lòng gật đầu.
Hai thằng nhãi còn muốn giành địa bàn với cô.
Nền tuyết khá tốt, kéo người không tốn sức.
Rừng cây nhỏ ở đây khá nhiều.
Lâm Ngọc Trúc tìm một rừng cây nhỏ gần đây, sau đó kéo hai người qua.
Rồi cột hai người vào cây.
Nếu không phải mùa đông, Lâm Ngọc Trúc đều lười đánh thức hai người dậy.
Cô ấn huyệt nhân trung cho bọn họ, hai người mới từ từ tỉnh dậy.
Mã Đức Tài vừa tỉnh đã muốn đứng dậy dạy dỗ Lão Dịch một chút.
Lâm Ngọc Trúc đứng trước mặt anh ta, vô cùng kiêu ngạo lắc lư tới, lắc lư đi.
Dáng vẻ khoe khoang kia làm Mã Đức Tài lo lắng hét lên: “Ông già, ông nghĩ đánh lén thì hay lắm à? Có giỏi thì thả tôi ra, hai ta cùng đấu.”