Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 63
Cập nhật lúc: 2024-10-05 09:40:04
Lượt xem: 95
Trong không gian Lâm Ngọc Trúc chủ yếu trồng lúa nước, lúa mì và cây ngô, rau xanh thì đều nhìn cái gì thuận mắt thì trồng cái đó.
Nếu như nói qua chợ đen buôn bán thì cô không có ý định buôn bán rau xanh, số lượng lớn mà tiền thì ít không đáng để cô bất chấp nguy hiểm.
Còn nói bán gạo và bột mì thì phải nắm giữ mức nhu cầu hợp lý, mới một lần mà bán số lượng lớn gạo và bột mì trên thị trường này thì chỉ có tìm đường chết.
Cho nên số cân bán đi vẫn phải cân nhắc một chút!
DTV
Tuy bột ngô khá tiện lợi, có thể bán nhiều mà độ mạo hiểm không cao, nhưng cũng được coi là lương thực loại tốt, mức nhu cầu thị trường rất khả quan.
Lâm Ngọc Trúc để hệ thống mở giao diện ra rồi lướt cửa hàng xem xét, ánh mắt không kiềm được mà đặt trên dầu ăn, cái này chắc chắn sẽ bán chạy nhưng vẫn phải mua ít thùng dầu để giả vờ giả vịt, rồi cô lướt đến cửa hàng đồ dùng hàng ngày, thử tìm hũ dầu, thế mà thật đúng là tìm được thùng dầu không khác so với niên đại này lắm, liền ấn mua một lúc mấy chục thùng nhựa để dự bị.
Như vậy xem ra đồ vật có thể bán vẫn có rất nhiều, dầu, gạo, bột mì, cả trứng gà và gà mái nữa.
Những thứ này đều không lo không bán được.
Gà mái trong không gian đã không thể đẻ trứng, cô định lần này sẽ bán hết đi.
Một cô gái bán đồ nghĩ như thế nào cũng thấy không an toàn, cô cũng không phải nữ chính, có ánh sáng bảo hộ, vẫn nên cẩn thận chút cho ra nhẽ, tuy mới đến nông thôn được tầm một tháng, người cũng có chút rám đen nhưng nhìn qua vẫn là một cô gái nhỏ điện nước đầy đủ.
Nghĩ lại thì cô vẫn tiêu điểm cống hiến mua mấy thứ như phấn lót trang điểm từ trong cửa hàng, cô cố ý lấy phấn lót ra ngửi thử, ừm, không tệ, không có mùi thơm gì, sau đó lại bỏ ra một số tiền lớn mua tóc giả dành cho nam.
Lúc này con gái chưa lấy chồng mà ưỡn n.g.ự.c thẳng ra một tí đã dễ bị nói là không đứng đắn rồi, đúng, chính là bảo thủ như thế đấy.
Cho dù là con gái trong thành cũng đa số dùng mảnh vải để buộc ngực, còn có không được khoẻ mạnh hay không, vậy thì phải xem xem tố chất thân thể rồi.
Lâm Ngọc Trúc cũng có mảnh vải buộc n.g.ự.c riêng, cô từng cúi đầu cố ý nghiên cứu thử, n.g.ự.c của cô cũng không tính là to lắm... Tuỳ tiện buộc một chút đã phẳng lì rồi, khụ, chắc chắn là do tuổi của cô còn nhỏ nên còn chưa phát dục xong, Lâm Ngọc Trúc tin tưởng vững chắc vào điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-63.html.]
Quần áo thì, Lâm Ngọc Trúc lục ra bộ áo khoác và quần, thời đại này có làm quần áo cũng không có đường cong nào, mặc vào không khác gì cái thùng nước, cô chỉ cần sửa đổi một chút thôi thì mặc ra ngoài nhìn mỗi quần áo cũng không phân biệt được là nam hay nữ.
Thế là hai ngày sau, cô đã rèn luyện được tốt cái chuyện nhỏ như trang điểm dịch dung.
Cô còn cố ý luyện đè giọng xuống khi phát âm nên gần như giống đứa bé trai rồi, khó mà nghi ngờ được, không có cách nào nhận ra được!
Chỗ tốt của không gian thì sao? Chính là cô thể trang bị nhẹ nhàng, Lâm Ngọc Trúc chỉ cần cõng cái giỏ không ra ngoài mà Vương Tiểu Mai thì không giống như vậy, cô ta phải cõng cái bao tải, còn là bao tải chứa đầy đồ.
Lâm Ngọc Trúc cười: "Không phải chúng ta ra ngoài mua đồ à? Cô đây là?"
"Cái này của tôi là có chút lâm sản năm ngoái ăn không hết, nghĩ đến thân thích trên thị trấn, tôi định đưa chút cho bọn họ." Vương Tiểu Mai chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
Có thân thích hay không mọi người còn không biết à?
Thôn Thiện Thuỷ cũng có thể coi là cách thị trấn khá gần, có một con đường mà mấy thôn khác cũng phải đi qua nên cơ bản mỗi ngày đều có xe bò đi ngang qua bên này.
Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc khá may mắn, đụng phải xe bò, mỗi người bỏ ra hai xu là đã có thể lên thị trấn, hai người cùng vác bao tải lên xe bò tốn không ít sức lực.
Hơn nữa bên trong còn là lâm sản, Lâm Ngọc Trúc cũng có thể nói là khoẻ như vâm rồi.
Nghĩ lại liền hiểu, Vương Tiểu Mai đây là đề phòng thanh niên trí thức mới tới nên đem bán hết khẩu phần lương thực còn dư của mình, đương nhiên cô ta không có năng lực tiếp tế người khác, nếu không thì cô ta đã bỏ đói chính mình dâng hiến cho người nhà rồi. Vương Tiểu Mai cô ta đâu giống loại người như vậy.
Nhất thời cô cảm thấy buồn cười, trên phương diện lương thực thì em gái này thật sự khôn khéo đấy.
Hai người ngầm hiểu lẫn nhau, lên thị trấn liền tách nhau ra, Vương Tiểu Mai người ta giả dạng qua nhà thân thích, cô đi cùng làm cái gì!
Trước hết Lâm Ngọc Trúc đi đến công ty lương thực kiểm tra giá cả lương thực một lúc, một ải như thế, trong lòng cô cũng có chút cảm giác chênh lệch rồi.