Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 611
Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:31:46
Lượt xem: 18
Khi mấy thím kia nhìn qua, Lâm Ngọc Trúc thở dài một hơi nói: “Thím, thím chỉ thấy thịt nhà cháu mua, sao không thấy chị gái cháu kết hôn.
Mấy cô mấy dì tới nhà cháu vừa khóc vừa kêu trong nhà không có thịt ăn.
Các thím, hôm mà chị cháu kết hôn, họ hàng trong nhà ăn xong gói mang về, sớm đã không còn thừa lại bao nhiêu nữa.
Chỗ này vừa để ăn đêm giao thừa, vừa để cho con gái gả ra ngoài ngày tết đầu tiên về nhà mẹ đẻ.
Trong nhà chỉ còn lại chút thịt căn bản không đủ.
Vì thịt, mẹ cháu phiền muộn đến trong miệng nổi mấy bong bóng.
Sủi cảo gói cho năm mới đều là nhân chay.
DTV
Bác gái, trong nhà thật sự không có thịt rồi.....”
Thím Khâu.....
Mấy bà thím thấy Lâm Ngọc Trúc nói thật lòng thật ý, lại chuyển ánh mắt lên trên người thím Khâu.
Cuối cùng thím Khâu không đỡ nổi, hầm hừ nổi giận về nhà.
Đi một đường mắng cả một đường, đợi về đến nhà, xém chút nữa là nêu cả họ tên ra mắng Lâm Ngọc Trúc.
Mà Lâm Ngọc Trúc còn đang xếp hàng trong gió đông lạnh lẽo chờ thịt heo tới.
Chỗ thịt heo này đến tận khi trời tối đen mới tới, vốn dĩ nhóm người đã chờ đến ủ rũ, đôi mắt lập tức lóe sáng, lấy lại tinh thần.
Từng người duỗi cổ ở đó nhìn, sợ đến lượt mình không còn thịt heo nữa.
Khi đến lượt Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc theo số đông, lấy một miếng thịt lớn.
Vui sướng bước ra từ đám đông, đúng lúc đụng trúng Lâm Lập Dương qua đây tìm cô.
Lâm Lập Dương nhìn thấy cô, thở phào nhẹ nhõm nói: “Chị, thấy chị mãi không về, dọa c.h.ế.t mẹ tụi mình rồi. Còn tưởng rằng chị đã xảy ra chuyện gì chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-611.html.]
Lâm Ngọc Trúc rụt rụt cổ, lạnh đến giậm chân, xách miếng thịt heo trong tay lên nói: “Có thịt rồi.”
Lâm Lập Dương nhìn miếng thịt heo to đùng, cũng trở nên vui vẻ theo.
Lâm Ngọc Trúc vừa nói chuyện hôm nay với thím Khâu, vừa dẫn theo em trai vào trong cung tiêu xã.
Một là, thăm chị cả Lâm một chút.
Hai là, mua mực và bút lông.
Khi vào trong, phát hiện bên trong cũng có không ít người xếp hàng, chị cả Lâm đang ở đó giương cao giọng vừa nói vừa bán hàng.
Hai chị em căn bản không chen nổi qua đó.
Cuối cùng vẫn là chị cả Lâm trong lúc vô tình nhìn thấy hai chị em cô.
Thấy Lâm Ngọc Trúc xách thịt trong tay, chị cả Lâm cười cười, buổi chiều vẫn luôn muốn dành thời gian đi nói với mẹ Lâm một tiếng, nhưng trước tết căn bản không rời đi được.
Chị ấy còn nghĩ, chút nữa mua thịt xong, chia cho nhà mẹ đẻ với nhà chồng mỗi bên một nửa.
Trước mắt thấy hai chị em xách theo thịt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Ba chị em đưa mắt ra hiệu với nhau, Lâm Ngọc Trúc và Lâm Lập Dương liền đi mua bút và mực, bèn rời đi.
Trước khi ra khỏi cung tiêu xã, Lâm Lập Dương còn rất lưu luyến chị cả Lâm.
Dọc đường chán nản nói: “Chị, chị nói xem, nếu người một nhà cả một đời đều có thể ở bên nhau thì tốt biết bao.”
Lâm Ngọc Trúc tràn đầy đồng cảm gật đầu, vô cùng tán đồng nói :”Nói đúng lắm.
Cả đời này đều ở bên nhau, chị liền có thể trừ tiền của em suốt một đời.
Chuyện này, nghĩ, thôi, đều, thấy, vui vẻ.”
Lâm Lập Dương....