Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 580
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:44:54
Lượt xem: 31
Lâm Lập Dương thấy chị ba chia bánh, cậu cũng lập tức bẻ nửa miếng bánh ra cho cha Lâm.
Cha Lâm cười ha hả nhìn con trai, lòng an yên hơn nhiều.
Lâm Ngọc Trúc thấy ánh mắt mong chờ của chị hai Lâm, lại bẻ một miếng bánh cho chị hai.
Lập tức nhận được nụ cười cợt nhả của đối phương.
Lâm Lập Dương cũng khá no rồi, chỉ là lâu quá không ăn bánh mẹ làm nên nhớ.
Cậu cũng bẻ một miếng bánh cho chị cả Lâm.
Chị cả Lâm cười khẽ, nhận lấy bánh, không khách sáo.
Vẫn là không nên phá hư bầu không khí.
Ăn một chầu bánh, một nhà hòa thuận vui vẻ.
Đến tối, cả nhà rửa mặt xong, ba chị em nằm chung một giường.
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ phong phanh, chiếu vào trong phòng.
Chị cả Lâm nhìn chằm chằm nóc nhà đen nhánh, chợt kêu lên: “Ngọc Trúc.”
DTV
Lâm Ngọc Trúc “Vâng?” một tiếng.
Chị cả Lâm muốn hỏi mấy năm nay em chị xuống nông thôn sống như thế nào.
Nhưng lại không thể hỏi.
Thời đại này, mỗi nhà ở thành phố đều gặp vấn đề nan giải này.
Đứa con xuống nông thôn thì chịu khổ.
Những đứa con ở nhà thì lòng không yên.
Anh cả Lâm sinh sớm, khi vận động xuống nông thôn thì anh đã có công ăn việc làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-580.html.]
Mẹ Lâm làm việc ở ngoài đường, nghe được tiếng gió nên đã lập tức bàn bạc chuyện công việc với cậu Lâm.
Cứ như vậy, chị cả Lâm chưa học cấp III thì đã đi làm.
Đến năm vận động xuống nông thôn, chị hai Lâm gập ghềnh lên cấp III, mẹ Lâm liền lợi dụng sơ hở sắp xếp công việc cho cô ấy.
Còn lần này, con gái và con trai út liền…
Mu bàn tay hay lòng bàn tay cũng đều là thịt, mẹ Lâm chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.
Mẹ Lâm cảm thấy xấu hổ.
Những đứa con không phải xuống nông thôn cũng xấu hổ.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc tỉnh lại, cô liền nhận thấy được cảm xúc của chị cả Lâm, dường như lần này cô cũng đọc được tâm trạng phức tạp trong lòng chị.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nói: “Chị, chị sắp kết hôn rồi, có phải rất sợ hãi hay không? Sợ anh rể không tốt với chị? Hay chị sợ chịu ấm ức khi qua nhà người ta?”
Mạch suy nghĩ của chị cả Lâm lập tức bị lệch khỏi quỹ đạo, chị chần chừ nói: “Anh ấy khá tốt, cha mẹ anh ấy cũng khá tốt với chị.” Nói rồi, chị vẫn thở dài.
Thật ra chị cũng lo lắng.
Lâm Ngọc Trúc lật người, gác chân lên người chị cả Lâm.
Chị cả Lâm vỗ nhẹ chân của Lâm Ngọc Trúc một chút, mắng: “Phòng lạnh, em lui người lại đi, đừng để bị lạnh.”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, đắp chăn lên đùi rồi lấy tay ôm chị cả Lâm.
Cô dịu dàng nói: “Chị, đừng sợ! Nếu nhà chồng ức h.i.ế.p chị thì chị cứ về, một mình mẹ có thể xử lý cả nhà họ. Ha ha ha.”
Chị cả Lâm bị lây tiếng cười của em gái, cũng cười lên.
Chị hai Lâm bị hai người cười đến ngủ không được, lăn qua lộn lại một lúc rồi dịch người sang phía Lâm Ngọc Trúc, tò mò nói: “Nhà anh rể cả khá tốt, trông rất hiền lành. Một tháng nhà anh ấy kiếm được khá nhiều, lại là nhân viên ở Cung Tiêu Xã, lấy được không ít thứ tốt về nhà. Chị ấy gả qua thì không chịu khổ được. Nhưng còn em, chia tay thật với thằng nhãi nhà hàng xóm chưa đó?”
Lâm Ngọc Trúc ôm chặt chị cả Lâm, giả ngu nói: “Hàng xóm, hàng xóm nào ạ? Cái gì mà chia với không chia? Chị hai, chị đang nói gì vậy?”
Chị hai Lâm: …
“Thích, vậy mà mẹ bảo em chia tay em liền chia, chứng tỏ không phải thích thật lòng.”