Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 544
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:36:22
Lượt xem: 66
Lý Hướng Vãn cẩn thận suy xét lại hàm ý trong câu nói, nghĩ tới biểu hiện gần đây của Chương Trình, gật gật đầu.
Nói: “Khi Bàn Tử tới đây thăm Tiểu Mai, tôi sẽ nói một chút.”
Lâm Ngọc Trúc gật đầu, yên tâm hơn không ít, nhưng lòng vẫn có chút bất an.
Trừ việc tăng thêm phòng bị, cũng không còn cách nào nữa.
Cô không tin, chỉ ở hai địa điểm là trường học và nơi ở của thanh niên trí thức, không đi đâu hết, còn còn thể xảy ra chuyện gì.
Vừa nghĩ như vậy, tâm trạng an ổn hơn rất nhiều.
Cuộc sống lại vội vã mà trôi qua rất nhiều ngày.
Thẩm Bác Quận bên này, Háo Tử tinh thần phấn khởi mang tin tức đến.
Nhà họ Sử và bên kia quả nhiên có việc đen tối, hai bên thế mà đều đang bố trí tầng ngầm trong hộp đựng ngọc.
Người của cả hai bên cũng đều tâm tư kín đáo, mấy lần giao dịch trước đều chưa làm mưu tính.
Xác định đồ vật sẽ không rơi vào tay kẻ khác, mới bắt đầu trao đổi thư từ.
Thẩm Bác Quận và Lý Bàn Tử đối chiếu một chút, người của hai bên đều đã lần mò ra hết.
Ngoài thành phố, ngoài tỉnh đều đã liên hợp ra khỏi hang.
Hành động hết sức căng thẳng.
Bọn họ phải cho hai bên trở tay không kịp.
Một lưới tóm gọn.
Các anh em của Chương Trình nhất thời cũng bắt đầu bị khống chế.
Mà Chương Trình sáng sớm mới dậy mí mắt cứ giật mãi, cứ cảm thấy chuyện không tốt sắp xảy ra, sau đó lòng hoảng sợ không thôi.
Lo Triệu Nhị Bảo không đưa vàng cho Sử Lão Lệ, quyết định tự mình đi xem một chút.
Anh ta lặng lẽ đi đến bên ngoài cứ điểm của mình ở trên thị trấn, liền phát giác ra có chỗ không thích hợp.
Âm thầm điều tra một phen, phát hiện các anh em nhà mình đã bị khống chế, xoay người đi đến chỗ của Sử Lão Lệ.
Vừa đi, liền phát hiện bên trong có tiếng đánh nhau và tiếng súng.
Chương Trình trong lòng nhảy dựng, nhìn thấy có mấy người đàn ông cường tráng nhảy ra ngoài, nhận thấy sự tình không ổn, đầu cũng không quay lại mà trở về thôn Thiện Thủy.
Đến khi người về đến trường học, ngồi lên trên chỗ ngồi cứ giống như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than.
Chương Trình thầm tự phân tích một phen, luôn cảm thấy chuyện không đúng lắm, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới đây.
Anh ta không thể ngồi chờ c.h.ế.t được.
Đứng dậy lao tới lớp Lâm Ngọc Trúc đang dạy, gọi người ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-544.html.]
Nhìn thấy thần sắc Chương Trình rõ ràng có chút hoảng loạn, trong lòng Lâm Ngọc Trúc gióng lên chuông cảnh báo, liếc mắt nhìn cửa văn phòng khóa lại của Thẩm Bác Quận.
Nghi ngờ hỏi: “thầy Chương, anh đây là làm cái gì vậy?
Đang dạy học cho bọn nhỏ, anh vội vàng xông tới, để hiệu trưởng nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào?”
Chương Trình đâu còn tâm tư nói chuyện phiếm với Lâm Ngọc Trúc nữa, kéo theo Lâm Ngọc Trúc đi qua một bên.
Lâm Ngọc Trúc lập tức rút cánh tay ra, lạnh giọng quát mắng: “Thầy Chương, xin tự trọng.”
Chương Trình nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Ngọc Trúc, nghĩ đến bản lĩnh của đối phương, ổn định lại tâm trạng, nhìn ngó bốn phía, làm như đề phòng cướp mà yếu ớt nói: “Cô giáo lâm, trong tay cô còn loại đồ mà có thể khiến người yên lặng không một tiếng động hôn mê không?
Tôi bỏ tiền mua.”
Tròng mắt của Lâm Ngọc Trúc xoay chuyển, cũng học theo Chương Trình nhìn trái nhìn phải, nói: “Anh đi theo tôi.”
Dẫn theo người tới văn phòng, mở ngăn kéo bàn làm việc của mình ra, lụi lọi nửa ngày, lấy ra một hộp gỗ.
Sắc mặt của Chương Trình căng lên.
Nếu như biết được Lâm Ngọc Trúc cứ vậy mà đặt thứ đồ này ở bàn làm việc, anh ta còn...
Dưới ánh nhìn chăm chú không rời mắt của Chương Trình, Lâm Ngọc Trúc mở hộp ra, thế mà bên trong còn có một hộp nhỏ.
Chương Trình...
Lâm Ngọc Trúc cũng không quan tâm Chương Trình có suy nghĩ gì.
DTV
Tiếp tục mở hộp ra, bất ngờ chính là, sau khi mở ra còn có một hộp nhỏ nữa.
Chương Trình suýt nữa sụp đổ.
Sau khi Lâm Ngọc Trúc liên tiếp mở ra hai cái hộp gỗ nhỏ, bên trong đặt mấy cây hương.
Đôi mắt của Chương Trình tức khắc căng tròn, kích động không thôi, có thứ đồ này, anh ta liền có tư bản bảo vệ mạng sống.
Lâm Ngọc Trúc lấy ra một cây đưa cho Chương Trình, nói: “Năm trăm một cây, không bán hai giá.”
Chương Trình thần sắc bất định, cắn răng nói: “Tôi không có nhiều như thế, trên người tôi chỉ có cá vàng, cô có lấy không.”
Lâm Ngọc Trúc nhướng mày, gật đầu, miễn cưỡng nhận lấy.
Khi Chương Trình cầm lấy hộp hương, thần sắc khó lường nhìn Lâm Ngọc Trúc một cái.
Lâm Ngọc Trúc nhếch môi cười lạnh, nói: “Thầy Chương, anh sẽ không tưởng rằng hương này có thể nhận chủ đấy chứ?
Anh đốt nó, nó liền không mê anh?”
Sắc mặt của Chương Trình trở nên cứng đờ ngay tại chỗ.
Anh ta há chẳng phải còn phải...còn phải...
Lâm Ngọc Trúc cười tà ác, nhàn nhã đi ra khỏi phòng.
Trong tay lờ mờ có thể thấy được nắm chặt một viên thuốc lớn.