Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 531
Cập nhật lúc: 2024-10-13 11:31:25
Lượt xem: 55
Bởi vì Hàn Mạn Mạn động tay động chân, Lâm Ngọc Trúc cũng không khách khí, đập một cái lên tay của cô ta.
Hàn Mạn Mạn tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, rồi lại nghĩ về chuyện của mình.
Cô ta phải cân nhắc kĩ một chút lời mà Lâm Ngọc Trúc nói.
Tiền lương sau này đưa cho ai phải hỏi như thế nào? Việc nhà liệu có làm hay không, lại phải hỏi như thế nào?
Không thể nào mới bắt đầu đã hỏi thẳng được.
Hàn Mạn Mạn gãi gãi đầu, ôi, phiền phức quá!
Lâm Ngọc Trúc ngồi trong văn phòng rung chân, trong lòng cứ nhắc mãi nhàm chán, quá nhàm chán.
Chương Trình cũng không ở văn phòng, chả biết bận cái gì.
Thật ra cô còn có rất nhiều tin tức có thể bán.
Đến khi tan học, nhóm ba người ở hậu viện đang trên đường trở về liền gặp được thím Lý Tứ vừa đi vừa mắng chửi.
Bây giờ mối quan hệ của Lâm Ngọc Trúc và thím Lý Tứ khá tốt.
Trò chuyện gì đó vẫn là có thể được.
Lâm Ngọc Trúc nhìn biểu cảm của thím Lý Tứ liền biết ở đây có chuyện.
Thế là lôi kéo thím Lý Tứ cười ha hả hỏi: “Thím Tứ, xảy ra chuyện gì vậy, đây là mắng ai thế.”
Thím Lý Tứ chửi cả một đường, chửi đến miệng đắng lưỡi khô, lúc này bị Lâm Ngọc Trúc hỏi, giọng nói đều đã có chút khàn.
Thím Lý Tứ vẻ mặt tức giận nói: “Cũng không biết thằng nhãi ranh nào, ăn trộm gà nhà thím. Ôi chao, làm trò táng tận lương tâm, thất đức mà. Con gà đó là con gà mái biết đẻ trứng nhất trong nhà. Cả nhà chỉ trông cậy vào con gà đó, ăn trứng gà thôi.”
Nhìn xem, người ta là trông đợi vào gà đẻ trứng để kiếm tiền, phong cách nhà Thím Tứ liền thay đổi, trông đợi vào gà đẻ trứng để ăn trứng.
Thế này có lỗi với con gà mái già biết bao.
Vất vả đẻ trứng, toàn chui vào bụng của chủ nhân hết.
Tàn nhẫn, tàn khốc!
DTV
Lâm Ngọc Trúc cười ha hả nói: “Thím Tứ, hỏi thím một chuyện nhé?”
Thím Lý Tứ nhìn dáng vẻ này của Lâm Ngọc Trúc cứ cảm thấy là lời không hay, nhưng miệng lại không theo kịp đầu óc: “Chuyện gì?”
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì nói: “Thím Tứ, thím còn nợ cháu hai quả trứng chưa đền.
Chính là hồi mới đầu, lần mà đẩy cháu ấy.
Thím còn nhớ không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-531.html.]
Thím Lý Tứ nghe xong lập tức rút cánh tay ra, không muốn nói chuyện cùng Lâm Ngọc Trúc nữa.
Lâm Ngọc Trúc cười ha ha nói: “Ấy, ấy, Thím Tứ, chọc thím chơi thôi.
Nếu như cháu nhìn thấy ai lấy gà, sẽ nói cho thím nha.”
Thím Lý Tứ gật đầu, lại đi tìm gà của bà ta tiếp.
Mà Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đứng ngay tại chỗ nhìn ánh mắt của Lâm Ngọc Trúc, ít nhiều có chút khác thường.
Lâm Ngọc Trúc ho nhẹ một tiếng, ai có thể hiểu được trái tim nhàm chán này của cô đây.
Đến khi ba người về đến nơi ở của các thanh niên trí thức, liền nhìn thấy tay Mã Đức Tài xách một con gà mái già kêu cục tác, ngây ngốc đứng ở trước cửa phòng Lâm Ngọc Trúc.
Nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc đã trở về, nhếch miệng cười hê hê, cực kì xán lạn nói: “Nè, tặng cho cô.”
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai bỗng chốc trừng to hai mắt...
Hóa ra là Mã Đức Tài nhìn trúng Lâm Ngọc Trúc~
Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm vào con gà mái già đang kêu thảm thiết trong tay Mã Đức Tài, cười hì hì nhận lấy.
Mã Đức Tài nhất thời có chút trở nên thẹn thùng, hai tai đều đỏ lên, nhưng mà anh ta đen, nên nhìn không ra.
Mã Đức Tài còn ngượng ngùng muốn nói gì đó, ngẩng đầu nhìn một cái, Lâm Ngọc Trúc đang hít khí vận công, sau đó hét lớn: “Thím Tứ, bắt được tên trộm trộm gà của thím rồi~”
Ở trong thôn chính là tốt ở chỗ này, bạn vận khí hét một tiếng, xa xa đều có thể nghe thấy.
Tiếng trả lời của thím Lý Tứ cũng truyền tới đây: “Tới ngay~”
Lý Hướng Vãn bụm miệng, suýt nữa bật cười.
Vương Tiểu Mai...
Mã Đức Tài???
Cô gái mà anh ta thích có quan hệ rất tốt với thím Lý Tứ.
Thím Lý Tứ giống như một mô tơ nhỏ vậy, hỏa tốc tới đây, thậm chí phía sau còn nổi lên bụi đất nhàn nhạt.
Sau khi thím Lý Tứ ánh nhìn giận dữ hung hăng xông vào.
Lâm Ngọc Trúc xách theo con gà lùi về sau hai bước, chỉ vào Mã Đức Tài nói: “Thím Tứ, chính là anh ta, chính là anh ta trộm gà của thím.
Thím Tứ, cháu giúp thím xách gà, thím cứ yên tâm xử anh ta.”
Mã Đức Tài trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Ngọc Trúc, quả thực không thể nào tin được.
Thím Lý Tứ xắn tay áo lên, liền đối với Mã Đức Tài mà mắng: “Cái đồ nhãi ranh cậu, gà nhà tôi cũng dám trộm, cậu đi hỏi thăm khắp thôn một chút xem, ai dám trộm gà nhà tôi.
Hôm nay bà đây không cho cậu một bài học nhớ đời, cậu cũng không biết ai là bá chủ trong thôn.”