Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 508
Cập nhật lúc: 2024-10-12 21:22:11
Lượt xem: 37
Lý Bàn Tử thấy sức nóng cũng kha khá rồi, bèn bảo các anh em dừng tay, đi lên nói với Chương Trình: “Người anh em, đừng có làm mấy thủ đoạn không đúng mực nữa.
Anh coi anh của tôi là người như thế nào, tin anh hay là tin tôi?
Đều đã nói với anh rồi, Lý Hướng Vãn là người của Lý Hướng Bắc, cách xa cô ấy ra một chút, không biết sao?
Anh tôi nói, còn có lần sau, anh trực tiếp đi đến sở tự thú.” Nói xong, Lý Bàn Tử lại đá Chương Trình một cái.
Cái tay mập vẫy một cái, dẫn theo các anh em đắc ý kéo nhau rời đi.
Thấy người đi rồi đám anh em thuộc hạ của của Chương Trình mới dám tiến lên đỡ người.
DTV
Chương Trình nhìn vẻ mặt lấy lòng của Triệu Nhị Bảo, trong mắt tràn đầy tức giận, chịu đựng vết bầm trên khóe miệng, mắng mỏ: “Chúng mày quả đúng là anh em tốt của tao, bình thường tao đối xử tốt với chúng mày, toàn con mẹ nó cho cho ăn hết.”
Triệu Nhị Bảo vội vàng bày ra vẻ mặt lấy lòng, cúi người muốn giải thích.
Nhưng Chương Trình nào còn cho anh ta cơ hội ngụy biện, một phát đạp với khí thế mạnh mẽ, trực tiếp đá Triệu Nhị Bảo lăn vào góc tường, sau đó tiến lên, đạp cho người một trận.
Cái dáng vẻ điên cuồng mà hung ác dữ tợn kia dọa sợ cả đám đàn em.
Đến khi Chương Trình phát tiết xong, quay người lại, nhìn vào đám anh em này, cảm thấy tên nào tên đấy đều là đồ hèn nhát.
Cho hai đàn em ở gần anh ta nhất mỗi người một cái tát, lúc này mới dịu cơn giận lại không ít.
Sau khi tâm trạng kích động ổn định trở lại, Chương Trình lại nghĩ tới lời của Lý Bàn Tử.
Không khỏi trở nên suy nghĩ sâu xa, câu nói đó của Lý Bàn Tử là có ý như thế nào?
Là nghi ngờ anh ta đối với Lý Hướng Vãn có mưu đồ quấy rối?
Lý Bàn Tử căn bản không biết mục đích thật sự của anh ta?
Có phải Lý Bàn Tử mượn danh nghĩa của Lý Hướng Bắc để bảo vệ Lý Hướng Vãn hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-508.html.]
Trong mắt Chương Trình một mảnh khói mù.
Mặc kệ Lý Bàn Tử phát hiện hay chưa phát hiện, ý đồ thật sự của anh ta đều đã không thể tiếp tục thực hiện nữa.
Không bám theo Lý Hướng Vãn, anh ta còn có thể bám theo Lý Bàn Tử chứ?
Nếu như thật sự chạm vào giới hạn của Thẩm Bác Quận, Chương Trình nhắm chặt mắt lại.
Anh ta đánh cuộc không nổi.
Đợi nghĩ xong tất cả mọi thứ, quay đầu nhìn bóng dáng lom khom, không dậy nổi của Triệu Nhị Bảo, trong lòng Chương Trình lại có chút hối hận.
Bình thường anh ta phần lớn là ở trong thôn Thiện Thủy, trên thị trấn đa phần là dựa vào Triệu Nhị Bảo giúp anh ta giữ gìn.
Chương Trình bước qua, đỡ Triệu Nhị Bảo dậy, đối phương rõ ràng co rụt lại.
Chương Trình mím môi, đỡ người đứng dậy, hối hận nói: “Nhị Bảo, lúc nãy anh trách nhầm cậu rồi.
Lúc đó các cậu đi lên, sẽ chỉ khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn, đối với chúng ta không có chỗ tốt nào.
Yên tâm, nỗi nhục mà hôm nay Lý Bàn Tử cho chúng ta, anh nhất định sẽ đòi lại cho các cậu.”
Triệu Nhị Bảo cụp mắt xuống, gật gật đầu, ngoài miệng lấy lòng nói: “Anh, chờ Lý Bàn Tử rơi vào trong tay chúng ta, thế nào cũng phải lột một tầng da của anh ta mới được.”
Thấy Triệu Nhị Bảo nói như vậy, Chương Trình yên tâm không ít, lại nói: “Đợi đến lúc đó, theo ý các cậu hết.”
Triệu Nhị Bảo lập tức cười thô tục, lại nói thêm mấy câu không liên quan.
Khi Chương Trình quay người đi, trong mắt Triệu Nhị Bảo tràn đầy oán độc nhìn Chương Trình.
Rất nhiều anh em đều một lòng với Triệu Nhị Bảo, ánh mắt nhìn Chương Trình cũng bắt đầu không tốt.
Bọn họ hết sức trung thành đi theo Chương Trình, là vì để mặc cho anh ta tùy ý đánh chửi hay sao?
Lúc này Chương Trình còn chưa ý thức được, đám thủ hạ đắc lực nhất của anh ta đã lục đục với anh ta rồi.