Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:52:56
Lượt xem: 58
Khỏi phải nói lão trưởng thôn quả thật không đoán sai.
Lý Tú Tú về nhà lập tức truyền đạt lại ý mẹ chồng mình cho bà Lý.
Người vì hai đồng bạc mà có thể ra tay đánh cháu ruột, huống chi lại là con gái đã gả đi rồi, sắc mặt bà Lý trầm xuống, bà ta nói: "Vậy thức ăn của mày mấy ngày nay thì tính làm sao?"
Lý Tú Tú nhìn mẹ mình với vẻ mặt phức tạp, sự oán giận trong lòng lại càng thêm sâu nặng.
Mắt thấy mẹ chồng đã chịu lùi một bước, làm sao có thể để mẹ cô ta cản trở lần nữa.
Lại nghĩ đến cuộc sống ở nhà mẹ đẻ mấy ngày gần đây... quả thật không phải là cuộc sống của con người.
Một nhà trên dưới, bất kể là lớn hay bé đều có thể sai bảo quát gọi cô ta, ăn một cái bánh ngô cũng phải chịu hai ánh mắt khinh thường, vì thế ý định quay trở về nhà chồng của Lý Tú Tú càng thêm kiên định.
Sau khi nội tâm trở nên cương quyết, cũng không còn sợ mẹ đẻ mình nữa, cô ta đặt m.ô.n.g ngồi lên băng ghế gỗ, hỏi: "Mẹ, hai năm nay con đã lấy đồ cho nhà mình không ít phải không?"
Chút đồ mà cô ta ăn còn không bằng một nửa những thứ mà cô ta đã lấy về.
Bà Lý hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: "Mày đang tính sổ với tao đấy phải không?"
Lý Tú Tú bị lời của mẹ cô ta ép đến mức không thở nổi, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con không có ý đó. Mẹ hãy đồng ý đi, mẹ chồng con khó khăn lắm mới chịu lùi một bước."
Đừng thấy bà Lý múa giỏi, thực ra con người bà ta không thông minh chút nào.
Nói cách khác là bà ta rất hồ đồ, chỉ có thể nhìn thấy chút lợi ích trước mắt thôi, bằng không lúc trước bà ta sẽ không cầm d.a.o mà chỉ về phía người nhà mình.
Lúc này bà Lý cảm thấy nhà thông gia đang muốn chiếm lợi ích của bà ta, cho nên nói thế nào cũng không thể để người ta chiếm lợi được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-487.html.]
"Công điểm này nói thế nào cũng không được, bằng không mày bảo tao phải ăn nói thế nào với mọi người trong nhà? Ở đâu ra con gái đã gả đi rồi còn về nhà mẹ để ăn chực nằm chờ lâu như vậy." Bà Lý nói, thái độ rất cứng rắn.
Lý Tú Tú thấy mẹ mình như vậy, trái tim đã nguội lạnh đi phân nửa, cũng bắt đầu nổi nóng, đứng phắt dậy và nói: "Mẹ, mẹ là mẹ ruột của con sao? Bao năm nay cứ bắt con phải trợ cấp cho gia đình, nói gì mà lúc gặp chuyện có thể chống lưng cho con. Nhưng giờ ai chống lưng cho con? Chẳng ai cả, chỉ cản trở con thêm thôi."
Người cản trở nhất lại còn là mẹ ruột, nhưng Lý Tú Tú không nói câu này ra.
DTV
Rốt cuộc là băn khoăn về mặt mũi của mẹ đẻ hay là sợ bà không chịu xuống nước.
Bà Lý đã nghe ra ý của cô ta, nói với vẻ không vui: "Mày đang trách tao đó sao?"
Lý Tú Tú quay đầu đi không nói nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Bà Lý mím môi, nói: "Công điểm không cho được, nếu mẹ chồng mày đã chịu nhường thì nghĩa là đã mềm lòng rồi, mày quay về khóc lóc ỉ ôi một tí rồi cầu xin là được. Nếu còn không được thì mày đi tìm Hồng Bân khóc lóc, bảo nó cầu xin giúp mày, như vậy mà mẹ chồng mày vẫn có thể đuổi mày đi thì theo tao ấy à, mày làm mẹ đúng là quá thất bại! Con mày sinh ra cũng không chịu đứng về phía mày!"
Câu cuối cùng của bà Lý quả thật là đã đ.â.m vào phế quản của Lý Tú Tú, khiến cho cô ta vừa đau lại vừa tức.
Cô ta lập tức mặc kệ mà hét lên: "Nói tới nói lui, mẹ căn bản không coi con ra gì, mẹ chỉ nghĩ cho con trai mẹ thôi, cháu ruột của mẹ sai bảo con mẹ cũng không quan tâm. Trước kia là do con ngốc, làm kẻ ngốc cho nhà họ Lý các người. Con trai ruột của con không thân thiết với con, người khác không biết tại làm sao, mẹ còn không biết ư? Nhưng phàm là có đồ ăn ngon, lần nào không phải là cướp từ trong miệng của Hồng Bân, đều cho Kế Hồng và Kế Quân ăn hết. Kết quả thì sao? Con trai con ăn nửa quả trứng gà chúng cũng mặc kệ. Cái thứ gì vậy! Con mặc kệ, công điểm của con nói thế nào cũng phải mang về nhà chồng."
Phụ huynh ở thời đại này đều nói một là một, không cho phép con trai, con gái được phản bác.
Nói đơn giản chính là tao nói gì thì mày phải làm đó.
Mày đừng có cảm thấy thế nọ thế kia, chỉ cần quan tâm tao cảm thấy thế nào là được.
Mày không nghe tức là mày bất hiếu, mà những đứa trẻ như vậy thì phải đánh.
Sau khi Lý Tú Tú bùng nổ mà thốt lên những lời vừa rồi, bà Lý bốp một tiếng, đập một cái thật nặng nề lên mặt bàn.
Đồ trên bàn đều chấn động theo.