Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:46:13
Lượt xem: 61
Ngón tay Lâm Ngọc Trúc khẽ gõ mặt bàn, may là cô đã thông báo với Thẩm Bác Quận rồi.
Khi Chương Trình tìm Vương Tiểu Mai, Lâm Ngọc Trúc liền biết người này đã ngồi không yên.
Thông báo với Thẩm Bác Quận một tiếng.
Chỉ mong bên đó thêm sức lực một chút.
Lý Bàn Tử đừng có xảy ra chuyện gì.
Sự chờ đợi này chính là trôi qua hai tiếng đồng hồ, tầng mây nơi chân trời đã dần chuyển sang màu đỏ.
Vương Tiểu Mai lờ mờ cảm nhận được sự không thích hợp.
Bèn hỏi: “Anh Bàn Tử không phải trên đường đã xảy ra chuyện rồi đấy chứ.”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trầm mặc không nói.
Trong lòng cũng nghi ngờ không nắm rõ.
Nhưng việc này không phải mấy cô gái các cô có thể giải quyết công bằng được.
Lâm Ngọc Trúc mở miệng trấn an nói: “Chờ chút nữa, còn không đến, chúng ta đi nhà Bàn Tử tìm xem, tìm không thấy, lại đi tìm hội Thẩm Bác Quận.”
Lý Hướng Vãn gật gật đầu, hiện giờ chỉ có thể như vậy, nghĩ thấy Chương Trình cũng không dám thật sự khiến người ta....
Nếu thật sự thủ đoạn độc ác đến vậy, thế thì mấy người các cô cũng rất nguy hiểm.
Tâm trạng thế mà cũng bắt đầu không yên.
DTV
Cũng may vào lúc các cô đang lo lắng thì Lý Bàn Tử đã tới.
Chỉ là mặt mũi bầm dập.
Vương Tiểu Mai lập tức nhảy dựng lên, nhào qua đó, vây quanh Lý Bàn Tử đi một vòng rồi nói: “Anh Bàn Tử, anh làm sao vậy?
Bị ai đánh vậy.”
Lý Bàn Tử muốn gãi đầu, nhưng tay vừa đụng vào gáy liền đau đến nhe răng.
Vương Tiểu Mai lập tức đi đến sau lưng anh ta, vạch tóc ra nhìn kĩ một chút, trên bề mặt có vết sưng đỏ, một cục thật lớn, kinh hô: “Đây là ai đánh, ra tay tàn nhẫn như vậy.”
Lý Bàn Tử cười hề hề, thấy Vương Tiểu Mai quan tâm anh ta như vậy, trong lòng ngọt ngào giống như ăn mật.
Ngoài mặt an ủi cô ta, “Không có chuyện gì đâu, bị mấy tên côn đồ theo dõi, đánh một trận. Bọn chúng đánh không thắng anh. Yên tâm đi, đều là bị thương ngoài da, qua hai ngày nữa khỏi ngay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-468.html.]
Vương Tiểu Mai sờ sờ vết thương trên mặt Lý Bàn Tử, đau lòng một phen.
Lý Bàn Tử lúc này chỉ biết cười ngây ngô.
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn......
Đến khi Vương Tiểu Mai bình tĩnh trở lại, Lý Bàn Tử mới nói với Lý Hướng Vãn: “Thanh niên trí thức Lý, xin lỗi, khiến mọi người phải đợi lâu như vậy.
Trời này có thể thấy sắp tối rồi, không bằng các em cứ ở lại trên thị trấn đi.
Sáng sớm ngày mai anh của anh hộ tống các em trở về.”
Vẻ mặt Lý Hướng Vãn ngẩn ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy bầu trời quả thực đang dần tối, sợ là ở trên đường sẽ hoàn toàn tối đen.
Trong mắt Lý Bàn Tử rõ ràng có chuyện, điều này Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đều có thể nhìn ra được.
Có lẽ là anh ta không muốn cho Vương Tiểu Mai lo lắng, nên không nói rõ ràng ra.
Mà cô ngốc này lại còn nói: “Nhanh một chút, cũng có thể nhanh chóng về tới nhà.”
Lý Bàn Tử quả là nghẹn đến nội thương, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Mai, anh thu hàng cũng phải cần một lúc.”
Vương Tiểu Mai lúc này mới nhớ ra, Lý Bàn Tử còn muốn thu hàng.
Đau lòng khẽ sờ vào vết thương của Lý Bàn Tử, anh Bàn Tử nhà cô ta, người tốt như vậy, ngày thường lại không đắc tội ai, ai lại độc ác đến thế, đi đánh anh ta cơ chứ.
Quay đầu ngẫm nghĩ, không đúng, sắc mặt biến đổi, bèn hỏi: “Có phải Chương Trình ra tay với anh hay không?”
Lý Bàn Tử không trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Tại sao em lại đoán là anh ta?” Sắc mặt Bàn Tử dần dần tối sầm, cực kỳ kìm nén lửa giận nói: “Anh ta đã nói với em cái gì? Đã làm cái gì?”
Vương Tiểu Mai bĩu môi, lôi kéo Bàn Tử tủi thân nói: “Anh Bàn Tử, em gặp nguy suýt thì không còn được nhìn thấy anh nữa.....”
Lời này phút chốc khiến cho đôi mắt Bàn Tử căng lên, đồng từ mạnh mẽ co rút.
Bộ dạng vốn dĩ đang hiền lành nháy mắt trở nên hung hãn, miệng gầm lên: “Giờ ông đây liền đi tìm anh ta tính sổ.”
Chớp mắt đã nhảy ra khỏi cửa.
Vương Tiểu Mai đuổi theo, muốn ngăn Bàn Tử, chỉ nghe thấy Bàn Tử vững vàng nói với cô ta: “Em yên tâm, lòng anh hiểu rõ, hôm nay cứ ở lại đây. An toàn một chút. Anh đi một lúc liền trở về, đừng lo lắng.”
Vương Tiểu Mai gật gật đầu, nhìn bóng dáng dũng mãnh của Bàn Tử, vừa lo lắng lại vừa cảm thấy thật sảng khoái.
Lâm Ngọc Trúc vươn đầu, lắc lắc, chính là rất...
Lý Hướng Vãn...
Vương Tiểu Mai thầm nghĩ, loại người như Chương Trình, không đánh một trận còn tưởng rằng các cô dễ bắt nạt, chuyện này cũng không thể sợ hãi.