Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 460
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:42:42
Lượt xem: 39
Tổ ba người ở sân sau bỏ Chương Trình lại rồi đi chậm rãi đến trường, Vương Tiểu Mai thì cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Vương Tiểu Mai lại không biết rằng Chương Trình đang nhìn chằm chằm bóng lưng mình với khuôn mặt u ám.
Ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt toan tính.
Đến khi nghỉ trưa, Chương Trình chặn Vương Tiểu Mai lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt của anh trai: “Tiểu Mai, theo lý mà nói, chúng ta khá thân, sao tôi lại cảm thấy cô hơi xa cách với tôi.”
Vương Tiểu Mai chớp mắt, nhớ đến lời của Lâm Ngọc Trúc, cô ta thầm đề cao cảnh giác, cười nói: “Anh Chương, là tôi sợ cô Hàn hiểu lầm. Tôi thấy anh và cô Hàn…” Vương Tiểu Mai cười ngây ngô.
Nụ cười này làm Chương Trình suýt chửi ầm lên.
Anh ta và tên ngốc Hàn Mạn Mạn không có chút quan hệ gì hết.
Càng nghĩ càng thấy tức, Hàn Mạn Mạn không ở yên trên thị trấn được sao? Cứ phải xuống nông thôn để làm vướng tay vướng chân!
Chương Trình càng cảm thấy Hàn Mạn Mạn rất phiền.
Anh ta giả vờ xoa giữa mày, nở nụ cười bất đắc dĩ, dáng vẻ trông rất vô tội.
Chương Trình nói với giọng trầm thấp: “Tiểu Mai, tôi và cô Hàn… Không có quan hệ gì cả. Cô hiểu lầm rồi.”
Vương Tiểu Mai nhìn Hàn Mạn Mạn đang lẳng lặng đi về phía Chương Trình, gật đầu.
Vẻ mặt ngây ngốc.
Thấy dáng vẻ này của Vương Tiểu Mai, Chương Trình quay đầu lại, vừa lúc thấy Hàn Mạn Mạn cắn môi, tức giận nhìn anh ta.
Hàn Mạn Mạn tích tụ oán khi một lúc lâu, cuối cùng thì chúng cũng bùng nổ, cô ta hét lên: “Chương Trình, lúc nào anh cũng xum xoe bưng trà, rót nước. Tôi không ngờ anh lại là loại người như vậy. Tôi sẽ không để yên cho anh đâu!” Nói xong, cô ta buồn bực xoay người trở về văn phòng.
Vốn tưởng rằng Chương Trình sẽ hoảng loạn đuổi theo.
Nhưng anh ta không có.
Sắc mặt của Hàn Mạn Mạn không ổn định.
DTV
Lâm Ngọc Trúc cầm ca nước uống một hớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-460.html.]
Vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu.
Hàn Mạn Mạn lập tức trợn mắt nhìn lại.
Lâm Ngọc Trúc cười hì hì, nhìn Hàn Mạn Mạn, lại không nể nang gì mà tặc lưỡi, lại lắc đầu.
Cô nghĩ thầm: Chưa thấy ai cứng đầu như cô ta.
Hàn Mạn Mạn bị tức đến nỗi sắp biến thành con cóc.
Cô ta lại nhớ đến Lưu Nga từng nói ba người Lâm Ngọc Trúc hợp lại đánh bà Vương như thế nào…
Cô ta hít sâu một hơi, nén giận.
Trong lòng thì thầm nghĩ: Mình là người từ nơi khác đến, không làm gì bọn họ được, thôi thì xem như không nhìn thấy gì hết đi.
Cô ta càng nghĩ càng thấy uất ức, dẩu môi, suýt khóc.
Lâm Ngọc Trúc ngồi trên ghế, vừa vắt chéo hai chân vừa run rẩy, vô cùng thích ý.
Đúng là tức c.h.ế.t người không đền mạng.
Hứa Hồng đang trông trẻ giúp thím Hứa. Nhân cơ hội này, thím Hứa lấy số tã đã giặt sạch ra phơi.
Cũng nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng vừa rồi.
Thím Hứa liếc nhìn Chương Trình, thầm nghĩ đến lời Lâm Ngọc Trúc nói lúc trước.
Bà ta hừ lạnh một tiếng, những lời ấy chắc như đinh đóng cột.
Cứ như vậy, khi Chương Trình còn chưa biết chuyện gì xảy ra, một lời đồn gây bất lợi cho anh ta chậm rãi lan truyền khắp thôn Thiện Thủy.
Lúc này, Chương Trình còn đang bận diễn kịch trước mặt Vương Tiểu Mai, dáng vẻ giống như có nỗi khổ nhưng không thể nói nên lời: “Tự Lập và Hoan Lạc rất nhớ cô, vẫn luôn bảo cô lại đây hỏi sao cô không đến chỗ bọn họ. Thứ bảy đến nhà tôi ăn bữa cơm đi. Hoan Lạc nhớ cô c.h.ế.t đi được.”
Vương Tiểu Mai nghĩ bây giờ cô ta đã là người có bạn trai, không muốn tiếp xúc quá gần với Chương Trình.
Cô ta vừa định mở miệng từ chối, thì Chương Trình liền nói: “Dù sao Tự Lập cũng xem cô là chị, đừng khiến cho hai anh em bọn họ buồn. Yên tâm, ngày đó tôi không đến.”
Vương Tiểu Mai lúng túng nhếch môi, do dự nói: “Nếu có thời gian thì tôi sẽ đi.”