Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 447
Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:19:39
Lượt xem: 67
Thế là dưới sự trang điểm tỉ mỉ của Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn, Vương Tiểu Mai khắp mặt trắng bệch, đầu tóc xõa tung ra khỏi phòng.
Ba người mang theo công cụ gây án khẽ mò đến cổng nhà họ Vương.
Lúc này cửa đã khóa chặt, nhưng cửa không cao, vừa hay có thể lộ ra một cái đầu to.
Lâm Ngọc Trúc lấy đá ra, ném về phía cửa sổ nhà họ Vương.
Khoảng cách có chút xa, hơn phân nửa đá đều ném lên trên mặt đất.
Lý Hướng Vãn vẻ mặt ghét bỏ, đoạt lấy đá, dùng sức ném một cái.
Cơ bản là bách phát bách trúng.
Thấy có người ném đá lên cửa sổ nhà mình, bà Vương hùng hùng hổ hổ đi giày, xuống giường, vừa đi vừa mắng: “Nhãi con c.h.ế.t dẫm nhà ai, ném đá cái con mẹ mày ném.
Dám ném hỏng cửa sổ nhà tao, thế nào cũng phải đánh gãy chân của chúng mày.”
Bà Vương mắng xong ra khỏi phòng nhìn một cái, một mảng tối đen, một chút động tĩnh cũng không có.
Một trận gió lạnh thổi qua, bà Vương hùng hùng hổ hổ muốn mở cửa về phòng.
DTV
Chỉ nghe phía sau ở nơi xa truyền đến một giọng nói u ám đáng sợ, không giống như giọng nói mà người phát ra, kéo dài âm điệu gào: “Bà~Vương~. Bà, mau, quay, đầu, lại.”
Có thể phát ra giọng nói như vậy chỉ có Lâm Ngọc Trúc chứ không ai khác.
Đừng nói dọa bà Vương giật nảy mình.
Đến cả Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn còn run lên, hai người run bần bật nhìn về phía Lâm Ngọc Trúc.
Trời tối đen, không nhìn rõ, rốt cuộc kia có phải là tiếng do Lâm Ngọc Trúc phát ra hay không.
Vương Tiểu Mai lặng lẽ dịch dịch về phía bên này của Lý Hướng Vãn.
Lý Hướng Vãn tuy rằng thầm nhủ trong lòng, nhưng lại bình tĩnh nói: “Mau, chuẩn bị.”
Mà bên này bà Vương nơm nớp lo sợ quay người lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Giọng nói bay bổng kia lúc này thế mà vẫn còn đang ngâm nga một khúc u ám.
Ngâm đến bà Vương lông tơ dựng đứng, hai chân đều không nghe theo sai khiến, rõ ràng là muốn chạy nhanh về phòng, nhưng lại không bước nổi.
Bà Vương run bần bật nhìn quang cảnh tối thui.
Đột nhiên có một luồng ánh sáng, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt trắng bệch, tóc dài buông xõa, đầu còn lè ra một cái lưỡi dài màu đỏ tươi, treo ở trên cửa nhà bà ta.
Cái đầu kia được ánh sáng phụ trợ trông vô cùng kinh khủng.
Dọa bà Vương kêu to oai oái.
Vương Tiểu Mai thấy bà Vương thật sự bị dọa rồi, há cái miệng rộng màu đỏ tươi, suýt chút nữa cười ngay tại trận.
Mạnh mẽ nhịn xuống, còn thổi phù phù tờ giấy đỏ dán ở trên đầu lưỡi.
Bà Vương nhìn chiếc lưỡi đỏ thẫm bay bay, hai mắt trợn lên, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Thấy đạt được liền dừng tay, ba người thu dọn đồ xong liền vội vàng trở về nơi ở của thanh niên trí thức.
Ba người ở hậu viện chân trước vừa đi, nhà họ Vương chân sau liền trở nên náo nhiệt.
Không ít hàng xóm nghe thấy tiếng mà qua nhìn xem bà Vương đây là xảy ra chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-447.html.]
Lúc Bà Vương từ từ tỉnh lại, đầu tóc vẫn ở trạng thái bù xù, vẻ mặt hoảng sợ hô: “Quỷ, có quỷ ~”
Còn thật sự có ma quỷ hay không, mọi người đều không cách nào để biết.
Ngày hôm sau, trong thôn liền truyền ra, là cha mẹ của Lưu Nga không nhìn nổi con gái của mình chịu khổ, ban đêm tới tìm bà Vương tính sổ.
Lời này tất nhiên không phải nói ra bên ngoài.
Mà đều là lén truyền ra.
Người biết rõ chuyện không tính là nhiều,
Bà Vương bị dọa trực tiếp ngã ra giường, trong khoảng thời gian ngắn không đứng dậy nổi.
Giờ nghỉ giải lao của ngày hôm sau, Hàn Mạn Mạn không biết rõ tình hình còn buồn bực nói: “Sao bà Vương này lại yên tĩnh như vậy, tôi còn tưởng rằng hôm nay bà ta tới trường học gây sự, không cho người ta sống yên ổn chứ.”
Chuyện này, trước đây bà Vương làm không ít.
Lưu Nga ôm con, bất đắc dĩ cười, trong lòng cũng buồn bực, cái bà già xảo trá này sao lại yên tĩnh như vậy.
Tối hôm qua Hàn Mạn Mạn còn nghĩ đối phó với bà Vương như thế nào, không cho bà ta hung hăng càn quấy nữa, kết quả....
Có chút vắng lặng.
Không cam lòng nói bà Vương vài câu nói bậy, sau đó cảm thán nói: “Đáng tiếc công việc của cha cô, cho một tên bạch nhãn lang[1] như vậy.”
[1] Ý chỉ kẻ vong ân bội nghĩa.
Lưu Nga thần sắc ảm đạm.
Đến giờ lên lớp, mọi người lần lượt đứng dậy đi đến phòng học.
Lưu Nga định cõng con đi lên lớp.
Lúc này Lâm Ngọc Trúc không có tiết, nhìn Lưu Nga nói: “Cô Lưu, để tôi giúp cô trông con một lúc.”
Lưu Nga lập tức cảm kích nói lời cảm ơn.
Lâm Ngọc Trúc cười cười, nhận lấy đứa bé được bọc trong chăn.
Nhìn đứa bé đang mở mắt nhìn ngó khắp nơi, bỗng chốc lòng tan chảy.
Hơi có chút đau lòng cho đứa bé, nhân lúc mọi người đều đã rời khỏi bèn hỏi: “Cô Lưu trước đây cha cô ở đơn vị nhân mạch như thế nào?”
Lưu Nga ngẩn ra nói: “Cũng tạm.”
“Vậy trong số người quen biết có ai có thể có tiếng nói ở đơn vị không?
Ngẫm thấy ngày hôm qua bà ta còn nói muốn một nửa tiền lương của cô.
Lời này kỳ thật nghĩ lại cũng rất có đạo lý.” Lâm Ngọc Trúc ôm đứa bé, vừa trêu vừa nói.
Ánh mắt Lưu Nga sáng lên, lập tức nở nụ cười.
“Cảm ơn.”
Lâm Ngọc Trúc mi mắt cong cong cười nói: “Cô Lưu, cảm ơn tôi cái gì? Chỉ giúp cô trông con một lúc, không cần phải khách khí như vậy.
Chờ lớp mầm non thành lập rồi, cô muốn tôi giúp, tôi cũng không giúp đâu.”
Lưu Nga cảm kích cười, vô cùng may mắn, trừ nhà họ Vương ra, người cô ta gặp được đều là người lương thiện.