Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 445

Cập nhật lúc: 2024-10-11 13:19:12
Lượt xem: 26

Lý Hướng Vãn bất đắc dĩ cười nói: “Cô mau đừng nói nữa, còn nói tiếp, cô ta liền đi tìm Lý Bàn Tử nói chia tay cũng không chừng.”

Lâm Ngọc Trúc tặc một tiếng.

Điều này vô cùng giống với chuyện mà Vương Tiểu Mai có thể làm ra.

Vương Tiểu Mai...

Cho nên anh Bàn Tử rốt cuộc có đáng dựa dẫm hay không?

DTV

Cái này Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn đều không nói, mà lôi kéo Vương Tiểu Mai ăn cơm.

Thấy Vương Tiểu Mai ở trên bàn cơm còn đang phiền não, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu nói: “Chị Tiểu Mai, đời người ngắn ngủi, nghĩ nhiều như thế để làm gì.

Tùy theo cảm tính mà sống, cô thích anh Bàn Tử thì thử ở bên nhau trước đi.

Lại không phải bắt buộc phải kết hôn.”

Vương Tiểu Mai lắc đầu, vẻ mặt thâm trầm nói: “Cô quá nhỏ, không hiểu.”

Lâm Ngọc Trúc...

Lý Hướng Vãn ở bên cạnh ăn cơm không nhịn được cười.

Bầu không khí bên này xem như không tồi, sau khi Lưu Nga và Vương Bảo Gia đi ra khỏi đồn công an, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô ta cuối cùng cũng thoát khỏi ổ sói rồi.

Lưu Nga lạnh nhạt nói với Vương Bảo Gia: “Từ hôm nay trở đi chúng ta liền không có bất kì liên quan nào nữa, cũng không cần thiết cùng nhau đạp xe trở về nữa, tôi đạp xe đi nhà anh đón con trước.”

Cũng không đợi Vương Bảo Gia đáp lời, đạp xe đạp đi mất, cực kỳ tiêu sái.

Trên đường đúng lúc gặp được Hàn Mạn Mạn.

Khi Hàn Mạn Mạn nhìn thấy Lưu Nga còn hơi kinh hỉ, hỏi: “Sao cô lại lên thị trấn, bà mẹ chồng đó của cô thả cô ra rồi à?”

Lưu Nga cong môi cười, thần sắc thoải mái trước giờ chưa từng có nói: “Tôi ly hôn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-445.html.]

Hàn Mạn Mạn kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin nổi nói: “Thật sao?”

Lưu Nga gật đầu, khóe miệng không khỏi giương lên, nhưng trong mắt lại chảy nước mắt.

Hàn Mạn Mạn cuống quýt dỗ dành Lưu Nga, sau đó nói: “Đi, tôi cùng cô đi nhà họ Vương thu dọn đồ đạc, đón con, miễn bà già kia lại tác yêu tác quái.”

Lưu Nga cảm kích gật đầu, cô ta một người quả thật không ứng phó nổi bà già kia.

Đến khi hai người đạp xe đạp trở về thôn Thiện Thủy, Lưu Nga nhìn thấy trên xe đạp của Hàn Mạn Mạn có treo chân giò nói: “Cô vẫn nên mang cái này về trường học đi.

Đừng để cho bà già kia cuỗm mất.

Đến lúc đó muốn cũng không lấy lại được.”

Hàn Mạn Mạn nghĩ thấy cũng đúng, gật gật đầu, “Thế tôi mang về trường học trước, chút nữa qua tìm cô.”

Lưu Nga gật đầu, “Được, tôi mang xe đạp về nơi ở của thanh niên trí thức cho cô Lý trước đã.

Cô cứ ở của nhà họ Vương chờ tôi, đừng đi vào trước.”

Hàn Mạn Mạn gật đầu, rồi đạp xe đạp đi thẳng đến trường học, khi tầm mắt lướt qua cái chân giò trên xe, ánh mắt luôn có chút chột dạ.

Cùng lúc đó ngay tại nhà họ Hàn, mẹ Hàn đang tìm chân giò khắp phòng bếp...

Chờ đến lúc mẹ Hàn phản ứng lại được gì đó, vội chạy đến phòng của con gái nhà mình.

Nhìn cái, đâu còn bóng dáng ở đây nữa.

Nghĩ đến xe đạp trong sân cũng không còn nữa, mẹ Hàn liền biết, chân giò này e là không tìm được rồi.

Mẹ Hàn nghiến răng nghiến lợi hét: “Hàn, Mạn, Mạn!”

Tiếng hét giận dữ của mẹ Hàn, Hàn Mạn Mạn không nghe thấy được, lúc này còn đang vui vẻ treo chân giò lên xà nhà.

Đã tưởng tượng ra ánh mắt sùng bái nhìn cô ta khi nhìn thấy chân giò của Lâm Ngọc Trúc.

Khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý...

Loading...