Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-10-11 09:01:09
Lượt xem: 49
Lâm Ngọc Trúc ra khỏi nhà trưởng thôn, dẫn theo Sơn Nha đi nhà thím Trần.
Một lộ trình quen thuộc, người làm mẹ rất khó không nổi lòng trắc ẩn.
Khi mẹ Sơn Nha còn sống, nhân duyên ở trong thôn xem như không tồi.
Có người đồng ý dẫn đầu, hiển nhiên sẽ có người theo sau.
Thím Trần vô điều kiện đi theo Lâm Ngọc Trúc ra khỏi phòng, Lâm Ngọc Trúc thuận tiện dẫn theo cả Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai cùng đi.
Đông người hơn, sức mạnh liền nhiều hơn một chút.
Trạm tiếp theo, Lâm Ngọc Trúc dẫn nhóm người chuẩn bị đi nhà thím Hứa.
Đi cãi nhau làm sao có thể thiếu thím Hứa cho được.
Lúc đi ngang qua vừa hay gặp được thím Lý Tứ đang đi dạo.
Thím Lý Tứ khá tò mò mà lôi kéo Lâm Ngọc Trúc hỏi xem có chuyện gì, nhìn nhóm người này, bà ta liền biết trong này khẳng định có náo nhiệt.
Lúc này trời đã bắt đầu tối, nhưng vẫn không ngăn được đôi mắt sáng loáng đầy hóng hớt của thím Lý Tứ.
Lâm Ngọc Trúc kể sơ qua chuyện Sơn Nha một chút.
DTV
Thím Lý Tứ lập tức vỗ đùi, cũng hơi tức giận, Tiểu Sơn nhà bà ta khi còn nhỏ cũng từng khổ cực như vậy đây.
Không được, chuyện này sao có thể thiếu bà ta được..
Cho nên, lại nhiều thêm một thành viên là thím Lý Tứ.
Mặc dù thím Trần không ưa thím Lý Tứ, nhưng không gây trở ngại mọi người nói chuyện phiếm.
Lúc này cơ bản đều đang thảo luận việc cha của Sơn Nha - Triệu Đại Nghĩa hồ đồ, nuôi con của người khác trắng trẻo mập mạp, còn con trai của mình thì hành hạ gần chết.
Chẳng có người nào hồ đồ như vậy luôn.
Khi đến nhà thím Hứa, thím Hứa nhìn thấy nhóm người thì bị dọa giật nảy mình, còn tưởng rằng tới để soi mói.
Sau đó thấy rõ trong nhóm người đến đây có Lâm Ngọc Trúc với thím Trần, bèn thở phào nhẹ nhõm.
Cũng không trách được thím Hứa, ai bảo lúc nào có mặt Thím Lý Tứ thì cũng đều là người sáng chói nhất, dễ thấy nhất cơ.
Đến khi thím Hứa nhìn vết nứt da trên cổ chân và trên tay của Tiểu Sơn Nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-412.html.]
Với đôi tất rách bươm, miệng liền bắt đầu mắng mỏ.
“Cái đồ đàn bà lười biếng Tôn Thái Hoa này, khâu hai đường cho đôi tất của đứa nhỏ cũng không được.
Cầm tiền bạc của người ta, mà đến cả sợi chỉ cũng không nỡ dùng cho đứa nhỏ, quá cay độc rồi.”
Đều là người làm mẹ, ai có thể nỡ nhìn đứa con nhà mình gặp phải tình cảnh này, thím Hứa cũng nổi lên lòng trắc ẩn.
Lập tức tiến lên đầu, xung phong xông vào nhóm đi tìm các chị em ra mặt cho Tiểu Sơn Nha.
Khi Lâm Ngọc Trúc và thím Hứa dẫn theo hơn hai mươi bà thím cùng với các nàng dâu hùng hùng hổ hổ xông vào nhà họ Triệu.
Tôn Thái Hoa đang thu dọn bát đũa, hiển nhiên không có ý chờ Tiểu Sơn Nha.
Lâm Ngọc Trúc nhìn đĩa đồ ăn và đĩa cơm trống không, suy đoán bọn họ căn bản không có ý định chừa cơm lại cho Tiểu Sơn Nha.
Mẹ kế của Sơn Nha - Tôn Thái Hoa, nhìn thấy hơn hai mươi bà già với nàng dâu nối đuôi nhau mà đi vào, khóe miệng giật giật, trong lòng có chút căng thẳng.
Nhóm người này từng người với ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm cô ta là làm cái gì?
Thôn Thiện Thủy còn có thói quen kết bè kéo cánh bắt nạt người nữa à?
Tuy nhiên cô ta cũng không phải bị dọa quá nhiều, lập tức cố làm ra vẻ nói: “Mấy người tới nhà của tôi nhiều người như vậy để làm gì?”
Lâm Ngọc Trúc vừa định mở miệng nói chuyện, Thím Hứa vẫn không cho cô cơ hội như cũ, giành nói trước: “Làm cái gì, chúng tôi là thay mẹ của Sơn Nha tới hỏi một chút lương tâm của các người có còn hay không.
Khi mẹ của Sơn Nha còn sống, Sơn Nha được chăm sóc với bộ dáng như thế nào, cô nhìn lại xem, hiện tại đứa nhỏ bị các người giày vò thành cái dạng gì rồi.
Các người không sợ mẹ Sơn Nha buổi tối....” Ngẫm lại tình thế hiện tại, thím Hứa nuốt lại câu nói phía sau.
Nhưng mọi người ở hiện trường đều minh bạch.
Lâm Ngọc Trúc nhìn cha của Sơn Nha một cái, chỉ thấy Triệu Đại Nghĩa rụt đầu, bày ra bộ dáng không liên quan mình, giống như hoàn toàn lấy Tôn Thái Hoa ra phía trước gánh vác hết.
Chỉ thấy Tôn Thái Hoa lập tức tận tình khuyên bảo nói: “Đều nói mẹ kế khó làm, thứ nhất tôi không bỏ đói thằng bé, thứ hai chưa hề động tay đánh nó bao giờ, tại sao lại nói tôi không có lương tâm, mấy người thật đúng là oan uổng c.h.ế.t tôi.
Đứa nhỏ này ngày thường tôi chẳng dám nói chút xíu nào, nói một câu, nó liền đi ra ngoài rêu rao người mẹ kế tôi đây không tốt như thế nào như thế nọ.
Mấy người cũng đừng toàn nghe lời từ một phía của đứa nhỏ này.
Đứa nhỏ này chính là hận tôi chiếm vị trí của mẹ nói, nên mới...
Cũng đúng, từ xưa đến nay mẹ kế đều không dễ làm.
Mấy người cũng đứng về phía bên này của tôi, thay tôi suy ngẫm xem, tôi tự cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi.”