Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 408
Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:32:03
Lượt xem: 62
Vương Tiểu Mai vốn dĩ là một người tay chân nhanh nhẹn, vừa tức giận vừa cầm kéo cắt chỉ ống quần cho Tiểu Sơn Nha, miệng lẩm bẩm nói: “Lòng dạ này cũng quá độc ác rồi.”
Con của người mẹ kế đó học ở lớp của Vương Tiểu Mai, nuôi đến trắng trẻo mập mạp, mặc áo bông với giày bông mới năm nay vừa làm.
Mũ, găng tay, khăn quàng cổ đều không ít, dày công chăm sóc không còn gì bằng.
Sự khác biệt rõ ràng đến vậy, lồng n.g.ự.c Vương Tiểu Mai đột nhiên bùng lên một ngọn lửa.
Mẹ kế không quan tâm, cha ruột cũng nhìn không ra, nếu như nói một câu cũng làm cho con trai một bộ, thì Tiểu Sơn Nha có thể đã không thảm tới vậy rồi.
Tiểu Sơn Nha lúc này ngay cả sữa mạch nha cũng không dám uống nữa, vô cùng bất an nhìn Vương Tiểu Mai, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không dám động đậy.
Lâm Ngọc Trúc bất lực lắc đầu, đứa nhỏ này nếu cứ như vậy, sợ là dưỡng thành tính cách nhát gan nhút nhát mất.
Mấy cái này tạm thời không nhắc đến, Lâm Ngọc Trúc quay người vào bếp nhóm lửa đun nước.
Lý Hướng Vãn ở bên cạnh kéo Tiểu Sơn Nha nói chuyện phiếm.
Dưới ánh hào quang chiếu rọi của Lý đại mỹ nhân, Tiểu Sơn Nha quả nhiên thả lỏng không ít.
Lại ngoan ngoãn uống mạch nha tiếp, còn không quên nói với Vương Tiểu Mai: “Cảm ơn cô Vương ạ.”
Vương Tiểu Mai gật đầu, giúp làm xong ống quần, lại muốn nhìn ống tay áo của áo bông.
Lý Hướng Vãn hơi bất đắc dĩ nói: “Cô để thằng bé uống xong trước đã.”
Vương Tiểu Mai chỉ đành nghe lời ngồi lên trên giường, đợi Tiểu Sơn Nha uống xong, nhưng trong lòng lại kìm nén một cục tức.
Tiểu Sơn Nha trong lòng vô cùng thấp thỏm, cảm thấy cô Vương có hơi hung dữ.
Vội vàng một ngụm uống hết mạch nha, sau đó ngoan ngoãn nói: “Cô ơi, em uống xong rồi.”
Lý Hướng Vãn bất lực lắc đầu, quở trách nói: “Cô xem cô kìa, dọa thằng bé rồi.”
Vương Tiểu Mai...
Đợi bên này làm xong, nước của Lâm Ngọc Trúc cũng gần đun xong.
Đổ một chậu nước ấm rồi bê qua đó, để Tiểu Sơn Nha ngâm chân.
Tiểu Sơn Nha vẻ mặt bất an nhưng lại không dám không nghe theo, cởi giày ra, ngoan ngoãn ngâm chân.
Lâm Ngọc Trúc ngồi bên cạnh Vương Tiểu Mai, thế là nhóm ba người ở hậu viện ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm chân của Tiểu Sơn Nha.
Trong mắt của các cô, chưa bao giờ có ý ghét bỏ đôi chân bé nhỏ bẩn thỉu đó, chỉ có đau lòng, trên chân cậu bé toàn là vết nứt nẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-408.html.]
Bây giờ trời lạnh, giày bông cũng chưa chắc có tác dụng, bên trong còn phải đi tất lông hoặc là tất bông.
Lúc nãy khi mà Vương Tiểu Mai vén ống quần lên, nhìn thấy áo trong với quần trong của Tiểu Sơn Nha cơ bản đều là ngắn cũn, đã không mặc nổi nữa rồi.
Cả giày cũng đã hơi chật, coi như là để đối phó cho qua mùa đông này thôi.
Mùa đông của năm tới phải làm sao đây...
Vương Tiểu Mai thở dài, nói: “Đây còn là con trai đấy, nếu như là con gái...”
Lâm Ngọc Trúc và Lý Hướng Vãn trầm mặc không nói.
Mặc dù Tiểu Sơn Nha có áp lực lớn khi bị nhìn chằm chằm, nhưng trong lòng lại ấm áp, cứ như mẹ đã trở về rồi vậy.
Dịu dàng mà đau lòng nhìn cậu bé, cúi đầu xuống, nước mắt tí tách từng giọt rơi xuống trong chậu.
Thấy vậy Vương Tiểu Mai trực tiếp đôi mắt đỏ hoe.
Lý Hướng Vãn tuy là một người lòng dạ lạnh lùng còn phải ngoảnh đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp.
Lâm Ngọc Trúc đứng dậy giúp Tiểu Sơn Nha chườm ấm cổ chân một chút.
Đến khi hai đôi chân nhỏ được rửa hoàn toàn sạch sẽ, nhìn càng khiến người khác đau lòng hơn.
Lâm Ngọc Trúc lấy thuốc mỡ ra nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương.
Nơi ban đầu nổi ngứa giờ mát rười rượi, Tiểu Sơn Nha bỗng chốc nhoẻn miệng, nở nụ cười.
Lâm Ngọc Trúc cũng cười với cậu bé.
DTV
Đến khi chân được bôi thuốc xong, Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai hợp sức bế Tiểu Sơn Nha lên trên giường.
Trên giường ấm áp, không cần phải đi giày ngay lập tức.
Tiểu Sơn Nha ngại ngùng cúi đầu xuống, có chút xấu hổ.
Rửa chân xong, Lâm Ngọc Trúc lại rửa tay giúp cậu bé, đến khi rửa tay xong.
Vương Tiểu Mai bỏ ống tay áo xuống cho Tiểu Sơn Nha, Lý Hướng Vãn về phòng tìm một đôi tất lông của người lớn.
Lúc Lâm Ngọc Trúc nhận lấy, vừa định mở miệng nói lời cảm ơn, Lý Hướng Vãn đã nói với Tiểu Sơn Nha: “Đây là cô Lý tặng cho em, đừng có ghi nhớ lên trên đầu của cô Lâm.”
Lâm Ngọc Trúc...
Được thôi, cô cũng không để bụng mấy cái này.