Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 384

Cập nhật lúc: 2024-10-11 08:17:25
Lượt xem: 44

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy động tác của cô đã rất nhanh rồi, nhưng thím Lâm đi nhanh như gió, xách theo lương thực mà vẫn đuổi kịp cô không gặp chút cản trở nào.

Lão Dịch quay đầu liếc một cái, sau đó nhếch miệng tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Chỉ thấy thím Lâm đuổi theo không rời.

Lão Dịch khẽ thở dài một tiếng, quay đầu lại, nhìn thím Lâm bằng ánh mắt sắc bén và bất thiện, nói với vẻ phòng bị: "Bà đi theo tôi làm gì?"

Thím Lâm thở hổn hển, điều hòa hơi thở một lát mới cười nói: "Người anh em, ông đừng sợ, tôi không có ác ý gì cả, chỉ muốn hỏi thăm ông về một người thôi."

Chỉ thấy lão Dịch ở đối diện cau mày lại, vẫn nói với vẻ phòng bị: "Bà muốn hỏi về ai?"

DTV

"Người anh em, ông có quen biết một người tên là Mộc Đầu không? Cao như này này, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất hiền lành tốt bụng." Thím Lâm hỏi xong, nở nụ cười cực kỳ hòa nhã rồi nói tiếp: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi xem đứa trẻ đó có khỏe không, không... xảy ra chuyện gì chứ?" Nói tới đây, trong mắt thím Lâm hiện lên vẻ lo lắng vô cùng.

Kể từ sau khi Mộc Đầu không đến nữa, trong lòng thím Lâm cứ thấp thỏm không yên, có lúc ngồi ở đó không nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Trong đầu toàn nghĩ đến chuyện Mộc Đầu bị người khác hãm hại, dáng vẻ c.h.ế.t thảm m.á.u chảy đầm đìa có thể đang nằm trong góc nào đó.

Ban ngày nghĩ nhiều đêm đến nằm mơ, bà đã nằm mơ mấy cơn ác mộng rồi.

Lâm Sâm biết suy nghĩ của thím Lâm, cảm thấy mẹ mình nghĩ nhiều rồi nên tức giận nói: "Thằng nhỏ đó nói không chừng bị bắt rồi, mẹ đừng có lo lắng lung tung cho người khác nữa, dạo gần đây cũng không nghe nói trên thị trấn có án mạng."

Thím Lâm nói với vẻ không phục: "Không biết chừng đã chôn ở đâu rồi, còn chưa bị phát hiện ra." Nói xong, thím Lâm lại thấy hối hận, ban đầu không hỏi thăm xem rốt cuộc Mộc Đầu sống ở đâu thế cho nên bây giờ đến một tin tức cũng không biết.

Lâm Ngọc Trúc hóa trang thành lão Dịch trông thấy sự lo lắng trong mắt thím Lâm, trong lòng đã nhận tình cảm này.

Nhưng ngoài mặt lại lắc đầu, nói: "Không quen, những người tôi quen căn bản không có đứa trẻ nào nhỏ như vậy."

Thím Lâm nghe xong, trong mắt nhanh chóng hiện lên vẻ mất mác, bà gật đầu, lại hòa nhã nói: "Người anh em, vậy làm phiền ông thường ngày giúp tôi chú ý một chút, nếu như bắt gặp cậu ta thì nói với cậu ta không có việc gì đến nhà thím Lâm ngồi chơi, anh Tiểu Sâm của nó đã đính hôn rồi, mùng ba tháng ba âm lịch thành thân, bảo nó tới ăn kẹo cưới lấy chút hỉ khí."

Lão Dịch gật đầu hiền lành, không nói thêm câu nào nữa.

Thím Lâm cũng không biết đối phương có để tâm lời bà nói không, thực ra bà chỉ muốn để lại chút nhớ nhung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-384.html.]

Sau khi chia tay với thím Lâm, Lâm Ngọc Trúc giả bộ phải đi nhập thêm hàng nên đi trước, khi đi khỏi trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Trong lòng cô cảm thấy nặng trĩu.

Thầm nhủ là một thương nhân, cô cần phải gian trá, giảo hoạt và kiên quyết.

Mối tiền duyên cùng thím Lâm không cần phải tiếp tục nữa.

Cô vực tinh thần dậy một lần nữa, sau khi bổ sung hàng lại tiếp tục đi bán.

Đợi đến khi bán xong chuyến hàng này, thời gian cũng đã gần trưa.

Không nên tham lam mà cố quá, hai chuyến hàng tổng cộng kiếm được gần bảy trăm, Lâm Ngọc Trúc định lên đường quay về trước, lần sau sẽ đi bán nốt hai chuyến hàng còn lại.

Ở nhà còn có hai cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc đang đợi cô nữa.

Đặt ít thịt lợn và thịt gà đông lạnh vào trong sọt, còn thêm một ít gạo và mì, sau đó cô đạp xe quay về thôn Thiện Thủy một cách tràn trề sinh lực.

Lúc về, Vương Tiểu Mai và Lý Hướng Vãn đã ăn xong rồi, nhưng cố ý để lại cơm và thức ăn trong nồi cho ấm.

Khi Lâm Ngọc Trúc vào phòng, Vương Tiểu Mai đã về phòng ngủ trưa rồi.

Lâm Ngọc Trúc trả chìa khóa xe cho Lý Hướng Vãn.

Lý Hướng Vãn nhận lấy chìa khóa rồi nói với vẻ kiêu ngạo: "Trong nồi có cơm đấy, tự lấy mà ăn."

Lâm Ngọc Trúc lập tức cười đến mức mặt mày cong cong, vào bếp lấy cơm.

Đợi đến khi đặt lên bàn bắt đầu ăn, Lý Hướng Vãn từ từ ngồi xuống, nói bằng giọng chậm rãi: "Tôi muốn thuê một căn nhà trên thị trấn, địa điểm hơi hẻo lánh một chút."

Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Sao cô lại có suy nghĩ như vậy?"

"Lầm trước đến chỗ Lý Bàn Tử, họ kiếm tôi có chút chuyện, ý là muốn hợp tác." Lý Hướng Vãn không nói quá rõ ràng, nhưng với IQ của Lâm Ngọc Trúc thì không thể không hiểu.

Loading...