Xuyên Vào Thế Giới Mới, Làm Giàu Không Cần Lo Nghĩ - Chương 380
Cập nhật lúc: 2024-10-10 12:01:35
Lượt xem: 78
Trong lúc Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đang thoải mái cười to, Lâm Ngọc Trúc đã lặng lẽ vo hai quả cầu tuyết lớn bằng nắm đấm.
Cô còn đặc biệt lồng tiếng "vù vù" khi tặng cho hai người kia mỗi người một quả bóng tuyết.
Ngắm vô cùng chuẩn, bách phát bách trúng, cả hai quả đều trúng cổ bọn họ.
Lý Hướng Vãn và Vương Tiểu Mai đều bị một mặt đầy tuyết.
Hai người nhìn nhau, ha, tạo phản rồi.
Lý Hướng Vãn ném xe sang một bên, ngồi xổm xuống bắt đầu lăn bóng tuyết, Vương Tiểu Mai đã lăn xong một quả.
Cô ta cười ha ha một cái, ném về phía Lâm Ngọc Trúc còn chưa kịp đứng lên.
Lâm Ngọc Trúc kiêu to: "Chị Tiểu Mai, em sai rồi, em sai rồi."
Tính cách của người này như thế nào Vương Tiểu Mai hiểu rõ.
Mềm lòng với kẻ địch là tàn nhẫn với mình.
Đại chiến ném tuyết vô cùng căng thẳng.
Lúc đầu là ba người sau đó trở thành bốn người.
Hứa Hồng mơ mơ màng màng bị kéo vào.
Trên mặt tuyết trắng vang lên tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ.
Vì quá náo nhiệt nên còn thu hút cả mấy đứa nhỏ tham chiến.
Cuối cùng người tham gia càng ngày càng nhiều, cậu chạy tôi đuổi, không phân biệt được đâu là bóng tuyết của địch đâu là bóng tuyết của mình.
Cuối cùng mấy người quá đói nên mới rút lui ra khỏi chiến trường.
Nhìn nụ cười ngây thơ của bọn nhỏ, trong lòng Lâm Ngọc Trúc chưa bao giờ bình yên như thế này.
Lúc trở về, Vương Tiểu Mai tích cực đi nấu canh gừng, cô ta đã từng được chứng kiến qua thể chất dễ cảm mạo của Lâm Ngọc Trúc.
Vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Nhìn cô ta quan tâm mình như vậy, Lâm Ngọc Trúc hừ lạnh nói: "Tha thứ cho cô đấy."
Vương Tiểu Mai...
Lý Hướng Vãn cười lạnh một tiếng: "Đã kém còn không cho người khác cười."
DTV
"Vậy thì cũng giỏi hơn Hứa Hồng mà."
"Có tiền đồ quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-the-gioi-moi-lam-giau-khong-can-lo-nghi/chuong-380.html.]
Mặt trời mọc rồi lại lặn, ban ngày mùa đông rất ngắn, dường như chỉ chớp mắt một cái đã hết một ngày.
Từ lúc được trải nghiệm kĩ thuật lái xe của Hứa Hồng, Lâm Ngọc Trúc quyết định không gây họa... phi, không đạp xe với người ta nữa.
Chiến thần xa lộ cứ như vậy mà về hưu, giấu nhẹm công danh của mình.
Trong một buổi sáng nắng đẹp, người đưa thư mang theo thư nhà họ Lâm, từ từ đạp xe đến.
Vẫn như cũ, là chị cả nhà họ Lâm viết, kể về tình hình gần đây trong nhà.
Sức khỏe của cha mẹ Lâm vẫn rất tốt, chị hai nhà họ Lâm gần đây thích một thằng nhóc ngọt miệng, không có chút thực tế nào.
Mẹ Lâm lại một lần nữa cầm chổi đánh người đã lâu chưa đụng đến, cho chị hai nhà họ Lâm một trận.
Không phải đánh giả, mà là đánh thật.
Đánh đến mức chị hai nhà họ Lâm đi cũng hơi khập khiễng, ăn cơm cũng không dám ngồi.
Lúc ấy chị cả nhà họ Lâm còn có chút đau lòng cho em gái, trách mẹ Lâm ra tay quá mạnh, nhưng mẹ Lâm lại tức giận dạy dỗ lại, nói vậy là đáng đời.
Bà còn tuyên bố, nếu chị ấy còn tiếp tục qua lại với thằng nhóc kia thì sẽ đánh gãy chân.
Cuối cùng còn để chị cả Lâm viết chuyện này vào trong thư gửi cho Lâm Ngọc Trúc.
Ý tứ của chuyện này là gì để cô tự hiểu.
Lâm Ngọc Trúc từng chịu qua mấy lần chổi của mẹ Lâm theo bản năng rụt cổ lại.
Sao lại cứ có cảm giác lạnh sống lưng là thế nào.
Trong thư còn nói đến chuyện đám cưới của anh cả Lâm sắp đến, thống nhất là mười sáu tháng sau, mẹ Lâm tính tự mình mua một chiếc chăn bông, nói Lâm Ngọc Trúc gửi về bằng đường bưu điện.
Để cô nhớ kĩ phải để lại ấn tượng tốt với chị dâu chưa gặp mặt, lúc về đừng có lỡ miệng nói lung tung gì đó.
Sau đó còn hỏi Lâm Ngọc Trúc có cao thêm không, quần áo có đủ dài để mặc không, có cần trong nhà làm cho hai bộ gửi qua không.
Cuối cùng còn nói vài câu quan tâm, nói cô ăn no mặc ấm, có việc gì khó khăn thì viết thư về nhà, đừng trông chờ vào người ngoài.
Còn nhấn mạnh hỏi rằng phiếu gửi bưu điện lần trước lấy được đâu.
Mẹ Lâm lo lắng nhất chính là tính cách của Lâm Ngọc Trúc mềm yếu, dễ bị lừa gạt, chỉ sợ bị tên nhóc thối nào đó lừa.
Chị hai Lâm lanh lợi như vậy còn bị lừa cho thành ngớ ngẩn, mẹ Lâm càng lo hơn cho con gái nhỏ yếu ớt của nhà mình.
Bỏ thư xuống, tâm trạng Lâm Ngọc Trúc yên tĩnh lại một chút.
Cô nhớ đến lúc đầu mình đối xử với cha mẹ Lâm như thế nào.
Cô dùng ánh mắt của người thế hệ sau nhìn người của thế hệ này, cảm thấy mẹ Lâm không quan tâm đến nguyên chủ.
Khi càng ngày càng hòa hợp với thời đại này, tâm trạng của cô càng phức tạp hơn.